Phiên ngoại 55: Đào diệp kiến đào hoa
Lần thỉnh thần này quả nhiên cầu được ước thấy, chỉ là hình như có chút thành công quá mức, không chỉ thỉnh được "Trần Bình An" giáng chân, mà còn mời tới cả chân thân bản tôn.
Thân Chương lẩm bẩm: “Thật sự là ngươi, Trần Bình An.”
Trước tiên là kinh ngạc, kế đó là tuyệt vọng, rồi lại dâng lên một luồng hưng phấn cực lớn, cuối cùng khôi phục thần sắc bình thường, mỉm cười nói: “Quả nhiên là ngươi a, Trần Bình An.”
Cho dù đại cục đã định, Thân Chương vẫn không muốn dùng tư thế quỳ dưới đất đối thoại với Trần Bình An. Hắn loạng choạng đứng dậy, vi nhân xử thế, trước sau không chịu thấp hơn người khác một cái đầu.
Giờ phút này, bộ kim thân mới tinh của Thân Chương giống như một món đồ sứ cũ kỹ xuất hiện vô số vết rạn nứt chằng chịt, nguy ngập sắp đổ.
Lấy “Hạ Thần” cung nghênh “Chí Cao”, vốn dĩ là hành động mạo phạm tày trời, là không tiếc lấy thần tính bản thân làm một nén tâm hương, phảng phất như ném sách vào lò lửa, hừng hực thiêu đốt, rất nhanh sẽ hóa thành một đống tro tàn.
Vị Thánh nhân Nho gia tọa trấn một trong những màn trời tại Bảo Bình Châu vươn bàn tay khổng lồ gạt mây mù ra.
Không biết Trần Bình An đã nói gì, hắn gật gật đầu, cũng không vì thế mà giáng lâm xuống chiến trường di chỉ.
Cũng có một số đại tu sĩ bản châu ở gần đó nhận ra manh mối nơi này, tỉ như Kỳ Chân của Thần Cáo Tông, binh gia tổ sư Phong Tuyết Miếu, gia chủ Vân Lâm Khương thị, bọn hắn nhao nhao thi triển những thủ đoạn bí mật gia truyền muốn tìm hiểu ngọn ngành, chỉ là đều bị Nho gia Thánh nhân che chắn.
Thân Chương nhìn quanh bốn phía, tiếc nuối nói: “Chỉ có thể giáng chân một nửa, chung quy vẫn chưa hoàn hảo.”
Không biết là do biết rõ Thân Chương hắn khí số đã tận, đại hạn đã tới, dù có ngoan cố chống cự cũng là hy vọng hão huyền, còn muốn truy hỏi căn cơ của con đường thần đạo này, cho nên hoàn toàn không vội ra tay, hay là có lý do nào khác.
Tóm lại Trần Bình An cũng không lập tức ra tay đánh tan tôn thần linh giả mạo mình kia, ngược lại nhìn nhau hồi lâu, thần sắc khá phức tạp.
Bên ngoài lương đình.
Ngô tuần kiểm trước đó còn muốn thỉnh giáo người kia “tự tin từ đâu mà đến”, giờ phút này như bị rút mất xương sống, xụi lơ trên mặt đất, vẻ mặt không thể tin nổi, hoảng sợ tột độ.
Thủy thần Thư Mạc khuôn mặt vặn vẹo, nàng đưa tay chỉ vào trong lương đình: “Giả mạo Trần... Đại Ly Quốc Sư, là trọng tội, là tử tội!”
Trông bộ dạng là điên mất một người rồi.
So với vị thủy thần đồng liêu này, sơn quân Cổ Trụ còn coi là lý trí, hướng về phía chiến trường di chỉ, nằm rạp không dậy nổi, trán chạm đất, run giọng nói: “Tiểu thần Cổ Trụ, bái kiến Trần Quốc Sư.”
Tiểu Mễ Lạp dang hai tay, vỗ vỗ cánh tay hai vị nữ tử, quay đầu lại quay đầu, thần sắc nghiêm túc cam đoan với các nàng: “Hai vị tiên tử tỷ tỷ đều không cần sợ, người tốt sơn chủ của chúng ta là thật, tuyệt đối không phải giả mạo.”
Hoàng Diệp và Hạ Ngọc Thiên ấp a ấp úng, đầu óc trống rỗng, không biết trả lời thế nào.
Không phải thật, các nàng đương nhiên sẽ sợ.
Vấn đề là thật, các nàng càng sợ a.
Do Trần Bình An và Thân Chương nói chuyện không dùng thủ đoạn tâm thanh, Kinh Hao bên lương đình liền để ý đến cái tên “Triệu Tu Đà” này.
Trước đó đạo sĩ trẻ tuổi hiện thân ở chiến trường di chỉ, đi gặp những cô hồn dã quỷ luẩn quẩn không đi ở đây, vốn đã hơi đột ngột, chẳng qua cảnh giới Kinh Hao đủ cao, hoàn toàn không quan tâm.
Trong thời gian du lịch Bảo Bình Châu, Kinh lão thần tiên cũng từng nghe nói về mười người tuổi trẻ trứ danh ở Bảo Bình Châu, có điều tên tuổi, đạo hiệu thì không nhớ hết. Nhớ mấy cái này làm gì, hiện nay Hạo Nhiên Cửu Châu đều thịnh hành chuyện này, nhớ xuể sao? Trăm năm ngàn năm sau, nếu những người trẻ tuổi này may mắn chứng đạo phi thăng, đôi bên tự nhiên có cơ hội gặp nhau trên đỉnh núi.
Kinh Hao gần như trong nháy mắt liền phán định đạo sĩ này chính là Triệu Tu Đà, chính chủ đứng sau màn mưu hoạch này, đây là trực giác của một lão Phi Thăng.
Bên bờ sông Xương Bồ kinh thành Đại Ly, trực giác của Đại Ly tuần thú sứ Bùi Mậu là đúng.
Hiện nay vị tân nhậm Đại Ly Quốc Sư này kiên nhẫn không tốt lắm.
Đây chính là di chứng của việc tiếp dẫn thiên địa, Chu Mật, một trong những cái giá phải trả.
Cũng là nguyên do vì sao Trần Thanh Lưu lại nói Trần Bình An “rỗng như ống trúc”.
Chung Thiến cố nén xúc động lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tôn “thần linh” đỉnh thiên lập địa kia, không thể không khâm phục đảm lược và tâm trí của vị Thân phủ quân kia, thật là mạnh tay! Mở mang tầm mắt!
Cùng lúc đó, Bùi Tiền ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôn thần tượng kia một lát, đột nhiên quay đầu, không nói hai lời, thân hình lướt đi, nhanh hơn cả súc địa.
Trước đó đạo sĩ Triệu Tu Đà, sau khi nói vài câu với đồ đệ đã biến thành quỷ vật, liền đi lên một sườn đất.
Dưới chân sườn đất nhỏ, Bùi Tiền nheo mắt nhìn chằm chằm tên dã tu vẫn giữ tư thế bưng hốt kia, đường lối quả thực đủ dã.
Mặc kệ ngươi là người hay quỷ hay thần tiên gì, dám tính kế lên đầu sư phụ, bị ngươi làm thành sự tích thỉnh thần giáng chân, tự nhiên là bản lĩnh của ngươi.
Nhưng rơi vào tay ta, cũng đáng để ngươi nếm mùi quyền cước một phen.
Hai tay mỗi bên rút đao kiếm, Bùi Tiền bắt đầu leo lên sườn đất, nội tâm không chút tạp niệm, chẳng qua là tốc chiến tốc thắng.
Sườn đất không bắt mắt vậy mà đã sớm được tạo thành một tòa đạo trường tiểu thiên địa, Bùi Tiền tay cầm đao kiếm lại chỉ dùng thân thể kiên cường cưỡng ép phá cửa xông vào, hoàn toàn không cần dùng đến binh khí.
Đạo trường giống như cả một khối lưu ly đặc chế mềm mại, bị vật cùn đập vào, phát ra tiếng kẽo kẹt, cuối cùng bị người sau ầm ầm ép nát, mảnh vỡ đại trận trong nháy mắt bắn tung tóe đầy đất, lưu quang rực rỡ.
Bùi Tiền không thể lập tức nhìn thấy thân hình đạo sĩ, nàng ngược lại như lạc vào một tòa đài cao treo lơ lửng trắng như ngọc, bốn phía đều là lầu các tiên gia chạm trổ long phượng, cung điện đế vương vàng son lộng lẫy, rải rác như sao, từng dải linh khí thủy mạch đậm đặc như dải lụa bay múa, chậm rãi chảy xuôi giữa khoảng không trời xanh và kiến trúc hoành tráng.
Bùi Tiền nhếch miệng cười.
Thấy bên sườn đất nhỏ sắp đổ máu, Kinh Hao lập tức dùng tâm thanh hỏi Trần sơn chủ, vị chủ mưu lòng dạ khó lường kia, có phải để hắn làm thay việc bắt giữ hay không. Bùi tông sư dù sao cũng là người trong võ đạo, giết địch thì dễ, nhưng đối phó với những độn pháp thần thông và thủ đoạn bảo mạng tầng tầng lớp lớp của tu sĩ, khó tránh khỏi có chỗ sơ sót, khó mà nhổ cỏ tận gốc, ngộ nhỡ để đạo sĩ kia chạy thoát thì không ổn.
Ra khỏi địa giới Lưu Hà Châu, du lịch sơn hà châu khác, Kinh Hao rất chú trọng nhập gia tùy tục, những chuyện có thể dùng đạo hiệu “Thanh Cung Thái Bảo” để nói rõ đạo lý, bình thường sẽ không dùng đến cảnh giới, thủ đoạn của lão Phi Thăng. Cũng tốt, hôm nay coi như là hơi giãn gân cốt. Đỡ cho thủy thần Vương Hiến trong lương đình không rõ nội tình, coi thường cả tòa Lưu Hà Châu.
Trần Bình An gật đầu nói: “Vậy làm phiền Kinh đạo hữu. Gặp Bùi Tiền thì nói là ý của ta. Có điều bên lương đình, vẫn mong đạo hữu lưu tâm nhiều hơn.”
Kinh Hao súc địa đi đến sườn đất nhỏ, cấm chế trận pháp trước đó bị Bùi Tiền đâm nát đã tự động khôi phục. Kinh Hao cười cười, điêu trùng tiểu kỹ, vươn bàn tay áp lên màn chắn vô hình, trong nháy mắt kéo một cái, giống như giật xuống một chiếc pháp bào mềm mại bảy màu, giũ giũ, tiện tay nhét vào trong tay áo, ném vào một lò luyện đan tinh tế hỏa luyện, xem có thể bắt được chút manh mối nào, diễn toán ra thành sắc thực sự của nền móng thần đạo này hay không.
Khác với cảnh tượng Bùi Tiền nhìn thấy, Kinh Hao sau khi dễ dàng phá quan đã đến một ảo cảnh khác, thiên địa tối đen như mực, chỉ có điểm điểm kim quang. Dưới chân Kinh Hao hóa ra là một cái la bàn lớn như hồ nước, mỗi một văn tự đều lớn như hòn đảo. Vị trí Kinh Hao đứng lúc này nằm ở biên giới hồ nước, la bàn đã bắt đầu chuyển động, Kinh Hao ồ một tiếng, thú vị, lại có vài phần ý vị lấy “mượn đạo” làm “cướp đạo”, nếu thật để la bàn vận chuyển, liền có thể nhanh chóng tiêu hao đạo lực của kẻ ngoại lai, lay động hồn phách, vặn vẹo đạo thân, một cái đại đạo vận hành như cối xay thật tốt.
Tiểu đạo sĩ ngược lại có gia sản dày.
Kinh Hao nâng cánh tay, hai ngón tay khép lại, trong chốc lát đánh nát cả khối la bàn, phất tay áo một cái, đánh tan những văn tự màu vàng bay lượn thành bột mịn.
Không chịu dây dưa, Kinh Hao tế ra pháp tướng, hai tay năm ngón như móc câu, ngang ngược xé toạc màn chắn đạo trường như xé vải.
Trước mắt nhìn thấy là cả tòa ảo cảnh rộng lớn bị Bùi Tiền chém nát, khắp nơi tường đổ vách xiêu, nghiêng lệch lơ lửng giữa không trung, chúng muốn từng cái trở về vị trí cũ, lại bị kiếm khí và đao quang tung hoành ngang dọc ngăn cản, trước sau không thể khôi phục nguyên trạng.
Dù là Kinh Hao loại lão Phi Thăng đã sớm nhìn thấu hồng trần, cũng không thể không thật lòng khen ngợi một câu, kiếm thuật đao pháp thật bá đạo, nữ tử thật tuấn tú.
Nàng nếu không chịu phục tùng quản giáo, thật sẽ vô pháp vô thiên.
Kinh Hao đã chuẩn bị sẵn lời nói trong bụng, dù sao Bùi Tiền có trẻ đến đâu, gạt bỏ hai tầng thân phận kia không nói, cũng là một tông sư võ đạo Chỉ Cảnh hàng thật giá thực, luôn phải kính trọng vài phần, gặp mặt khách sáo vài câu.
Việc Bùi Tiền tương lai có thể tiến thêm một bước hay không, trên đỉnh núi sớm đã không ai nghi ngờ. Bùi Tiền tương lai nếu không thể theo sư phụ nàng đi đến cảnh giới kia, e rằng mới khiến người ta cảm thán.
Không ngờ Bùi Tiền thẳng thắn hỏi một câu: “Kinh lão tiền bối tới đây, đổi người phá trận bắt tặc, là ý của sư phụ ta?”
Kinh Hao vuốt râu cười đổi giọng nói: “Trần sơn chủ lo lắng vạn nhất, do ta áp trận, Bùi tông sư cứ việc buông tay phá trận, chạy thoát một hồn nửa phách của Triệu Tu Đà, đều tính cho ta.”
Bùi Tiền thu đao kiếm vào vỏ, chắp tay nhe răng cười nói: “Tặc này thủ đoạn quá nhiều, ta sợ hỏng việc, mong tiền bối cho vãn bối xin chút khéo léo, có lời mời Kinh lão sơn chủ phí tâm nhiều hơn.”
Nghe thấy cách gọi “lão sơn chủ”, mắt Kinh Hao bỗng nhiên sáng lên, niềm vui bất ngờ to lớn, nhận tình, nhất định phải nhận tình này.
Kinh Hao cười rạng rỡ nói: “Yên tâm, chạy thoát Triệu Tu Đà, sau này ta không còn mặt mũi nào đến núi nhà ngươi uống rượu sáng.”
Không hổ là nữ nhi của cặp đạo lữ kia, không hổ là khai sơn đệ tử do Trần sơn chủ một tay nuôi lớn.
Bùi Tiền rời khỏi đạo trường, đưa tay che lông mày, mũi chân điểm một cái, đi tới lương đình.
Thấy Bùi Tiền đi tới lương đình trên đỉnh núi, Chung Thiến vừa mới phá cảnh bước vào Viễn Du cảnh, cũng dùng thủ đoạn không thua kém địa tiên ngự phong, có vài phần phong thái tông sư.
Kinh Hao giậm mạnh chân một cái, cười nhạo nói: “Giả thần giả quỷ, giở trò mánh khóe, vọng tưởng tái tạo thiên đình, thật sự coi mình là Chu Mật sao?”
Lão Phi Thăng dùng linh khí hồn hậu như thủy triều gột rửa tòa ảo cảnh đạo trường này, trả lại diện mạo vốn có cho thiên địa.
Kinh Hao hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi tới đỉnh dốc, nhìn thấy Triệu Tu Đà đang nhàn nhã chờ khách.
Kinh Hao cười hỏi: “Còn chưa chạy?”
Triệu Tu Đà vẫn đứng nguyên tại chỗ, cười hỏi ngược lại: “Chạy cái gì? Đã ngay cả Thanh Cung thái bảo cũng đích thân xuất mã rồi, thử hỏi tiểu đạo còn có thể chạy đi đâu?”
Kinh Hao gật đầu nói: “Tiểu tử nói chuyện sảng khoái như vậy, đều không nỡ một chưởng đập chết ngươi rồi.”
Tán gẫu không làm chậm trễ việc bố trận.
Vừa rồi phá trận đồng thời cũng là khởi trận.
Tuy nhiên Kinh Hao có chút bất ngờ, không ngờ ở Bảo Bình Châu lại thật sự có người trẻ tuổi nhận ra mình. Nói tới nói lui, phải trách Vương Hiến.
Triệu Tu Đà cười nói: “Đã ta dám đến nơi này, khẳng định không phải tự chui đầu vào lưới, luôn có một hai lý do chắc chắn sẽ không chết.”
Kinh Hao hừ một tiếng: “Ngược lại cũng chưa chắc đâu.”
Cũng không nói nhảm với đạo sĩ trẻ tuổi nửa câu, Kinh Hao nâng một tay lên, xòe bàn tay ra, đường vân trong lòng bàn tay trong nháy mắt lan tràn ra ngoài, sinh ra ngàn vạn ngũ sắc quang tuyến, dệt thành một tấm pháp võng, đồng thời bên cạnh diễn hóa ra một đóa hoa sen vàng, một hạt kim quang từ đó đột nhiên vọt lên, thẳng tới màn trời, vậy mà “nở hoa” ra một vầng mặt trời vàng rực rỡ chói mắt trên vòm trời.
Trên mặt đất, còn có dị tượng, từng tòa thành trì cung điện vương triều, đạo trường tiên gia trên núi “phá đất mà lên”, đạo sĩ Triệu Tu Đà dường như trong nháy mắt tận mắt nhìn thấy biến thiên của sơn hà mấy ngàn năm.
Khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú của Triệu Tu Đà được hai đạo trận pháp thiên địa chiếu rọi rực rỡ, nói: “Tiểu đạo cảnh giới thấp kém, kỹ pháp nông cạn, tự nhiên không địch lại Kinh đạo chủ.”
“Chỉ là nhân gian rộng lớn, chỉ có Trần Bình An mới có tư cách trực tiếp hỏi nguyên do với tiểu đạo.”
“Kinh đạo chủ sẽ sợ Trần Bình An, sợ chủ nhân thực sự của Thanh Cung Sơn, sợ quy củ của Văn Miếu. Tiểu đạo không giống vậy, không sợ ai, chỉ sợ một cái đạo hiệu không thể lưu danh vũ trụ ngàn thu vạn kiếp.”
Kinh Hao cười ha hả nói: “Coi thường Phi Thăng, sẽ chết người đấy.”
Bịch một tiếng, thân xác Triệu Tu Đà quỳ xuống đất.
Nhưng hồn phách Triệu Tu Đà từ thân thể bay ra, ngưng luyện thành hình dáng đạo sĩ trẻ tuổi, vẫn đứng thẳng.
“Trảm tam thi, kiến thức chân linh. Một bộ da thịt vướng víu, tính là vật hiếm lạ gì. Kinh Hao nếu thích, cứ việc lấy đi luyện hóa, phối hợp pháp bào và la bàn, bên trong nhồi nhét chút hồn phách người khác giống như cỏ dại, tái tạo một con rối Triệu Tu Đà, với thủ đoạn của Kinh Hao, chắc hẳn không phải việc khó.”
Kinh Hao lắc đầu, cười nói: “Những hành động đại nghịch bất đạo này, từ miệng tiểu tử ngươi nói ra, cứ như chuyện thường ngày uống nước ăn cơm vậy, nói ngươi là phổ điệp tu sĩ, ai tin.”
Triệt để nảy sinh sát tâm.
Triệu Tu Đà nhận ra sự thay đổi trong tâm cảnh của Kinh Hao, vẫn thần sắc tự nhiên, mỉm cười nói: “Kim ngọc phổ điệp của bần đạo, được thụ soạn bởi vạn cổ thiên địa.”
Thu hồi tầm mắt, Trần Bình An đánh giá: “Triệu Tu Đà nếu là tiềm tu ở Bạch Ngọc Kinh, tin rằng thành tựu đại đạo nhất định không thấp.”
Đối với con đường trảm tam thi của đạo gia, trong sách ngoài sách Trần Bình An đều không xa lạ, chỉ nói năm đó ở Quỷ Vực Cốc tại Bắc Câu Lô Châu, đã từng gặp một người, đôi bên còn rất “hợp duyên”.
Nhã Tướng Diêu Thanh của Thanh Minh Thiên Hạ lại càng là người tập đại thành của con đường này.
Đường lối đại khái là đạo sĩ Triệu Tu Đà kia trảm tam thi, phân ra hai phó phân thân thiện ác thuần túy. Một trong số đó phụ trách tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm cứ bộ da thịt của “Thân phủ quân”, phản khách vi chủ, dựa vào một món bí bảo trân quý có thể dính dáng đến “công đức”, cùng với trai đàn của đạo gia, liền có thể đem oán niệm, sát khí, ô uế lắng đọng ở chiến trường di chỉ, âm thầm tôi luyện thành từng luồng hương hỏa tinh túy, dùng để tạo hình, củng cố kim thân.
Trần Bình An vươn tay, chỉ về phía khuôn mặt sống động như thật của tượng thần: “Vấn đề lớn nhất thực ra nằm ở đây, không phải nói thủ pháp của các ngươi nhìn qua là giả, mà là không đủ chính xác, đúng sai mỗi bên một nửa.”
“Khai kiểm” (mở mặt) khi tạo tượng của thợ thủ công, thường là công đoạn cuối cùng.
Nhìn sơ qua, “Trần Bình An” được Thân Chương tôn làm chí cao này, thần sắc lăng lệ, cực kỳ uy nghiêm, gần như phẫn nộ tướng. Rất dễ khiến người ta nhìn thấy mà kính sợ, tâm thần sợ hãi.
Nhìn kỹ lại, khuôn mặt đó lại cũng có vài phần khổ tướng mà bá tánh nơi phố chợ thường nói. Hình như bất kể sở hữu cái gì, màu sắc nhân tính vẫn là không vui vẻ, không vừa ý, không thoải mái.
Trần Bình An cười nói: “Tướng do tâm sinh, các ngươi đều cảm thấy một cô nhi ở ngõ Nê Bình lớn lên nhờ cơm trăm nhà, nội tâm nhất định sẽ ôm ấp một sự phẫn nộ to lớn không lời, không dám lên tiếng đối với thế đạo này, điều này là đúng.”
“Ác ý và sai lầm mà ta nhìn thấy ở tiểu trấn, đợi đến khi rời khỏi tiểu trấn, đi đến thiên địa rõ ràng rộng lớn hơn, kết quả nhìn thấy vô số sai lầm và ác ý giống hệt, thậm chí còn lớn hơn, ta đương nhiên sẽ cảm thấy phẫn nộ. Loại phẫn nộ này đến cực điểm, sẽ... rồng ngẩng đầu, bởi vì ta không biết một cái ‘tại sao’. Ta cảm thấy giữa thiên địa chỉ có đạo lý trong sách mới có thể cộng hưởng với ta, cho nên ta mới ngã ngựa ở Thư Giản Hồ, ăn một cái khổ lớn hơn.”
“Có thể học quyền có thể đọc sách có thể luyện kiếm, có thể đi gặp cô nương muốn gặp, có thể một đường ngắm nhìn sơn thủy tươi sống, tâm ta cảm thấy tự do cực kỳ. Đúng là của chính ta, sai cũng là của chính ta.”
“Cho nên nói vẫn là ánh mắt của Lão Đại Kiếm Tiên tốt nhất, trong mắt hắn, chưa bao giờ là một thiếu niên ngõ hẹp đầy vẻ già nua, mà là một kiếm tu tương lai trong mắt có ánh sáng vô hạn.”
“Sống qua ngày đương nhiên rất vất vả, nhưng Trần Bình An cũng không cảm thấy tâm khổ. Khoảnh khắc năm xưa ta dắt ngựa đi ra khỏi Thư Giản Hồ, ngược lại cảm thấy mình rất may mắn.”
Thân Chương như đứa trẻ được dạy dỗ ở trường học, dụng tâm lắng nghe phu tử truyền đạo thụ nghiệp, bừng tỉnh nói: “Như vậy a.”
Thân Chương quay đầu nhìn thoáng qua sườn đất mờ mịt sương mù bên kia.
Một kẻ tâm thiện, luân lạc thành cô hồn dã quỷ không được siêu sinh; một kẻ tính ác, trốn ở nơi này lặng lẽ tôi luyện hương hỏa, đi lên một con đường thành thần hoàn toàn khác biệt.
Thân Chương nói: “Có thể gặp ngươi một lần, coi như đời này không lỗ.”
Trần Bình An nói: “Từ đầu đến cuối, nhỏ hơn Triệu Tu Đà, ngươi lỗ to rồi.”
“Thân Chương” im lặng.
Không biết bao nhiêu người gặp phải bao nhiêu chuyện, suy đi nghĩ lại, không còn gì để nói.
Quỷ vật đạo sĩ luẩn quẩn không đi, bi thiên mẫn nhân ở nơi này, là chân nhân do Triệu Tu Đà trảm tam thi mà ra.
Có lẽ là Triệu Tu Đà tìm lối tắt khác, tự mình phỏng chế một bức đại đạo âm dương ngư đồ.
Triệu Tu Đà dã tâm bừng bừng này, cũng coi như là nhân vật kiêu hùng cỡ như Triệu Phù Dương ở Hợp Hoan Sơn rồi.
Nếu không phải bọn Trần Linh Quân trùng hợp đi ngang qua nơi này, hơn nữa không có đi đường vòng, e rằng thật sự sẽ bị hắn kéo dài mấy chục năm, trăm năm quang âm, mò mẫm ra một con đường mới mẻ độc đáo.
Trị học tối phạ dạ hàng thuyền, năng kiến dự lưu thị đệ nhất. (Học tập sợ nhất là thuyền đêm, có thể thấy dòng chảy dự báo là số một).
Trần Bình An chẳng qua là muốn nhìn thêm vài lần “chính mình” trong mắt người khác trên thế đạo này.
Đang nghĩ xem người ở tiểu trấn quê hương nhìn hắn thế nào, Thư Giản Hồ nhìn hắn thế nào, Kiếm Khí Trường Thành nhìn thế nào.
Nhìn như đang tán gẫu với Thân Chương đang bó tay chịu trói, càng giống như là một loại tự nói chuyện với mình hiếm có.
Không thấy Trần Bình An có bất kỳ động tác nào, tôn thần tượng kia liền ầm ầm sụp đổ, Thân Chương lẩm bẩm: “Một tràng đại mộng đều là không.”
Trần Linh Quân lon ton chạy đến bên Trần Bình An, vẫn còn sợ hãi nói: “Sơn chủ lão gia, chuyện gì thế? Dọa chết ta rồi.”
Trần Bình An nói: “Vẽ hổ không thành lại thành chó, chỉ là da lông mà thôi.”
Trần Linh Quân gãi đầu, chột dạ nói: “Lại là ta gây ra rắc rối sao?”
Lại.
Theo cách nói khá tổn thương lòng người của lão đầu bếp năm xưa, trên Lạc Phách Sơn có hai kẻ dở hơi, một hàng lỗ vốn, một tinh gây họa, các ngươi không thường gặp mặt, thuộc về quy định “Vương không gặp Vương” trong tông phiên điều lệ dưới núi.
Trần Bình An cười đưa tay ấn đầu hắn: “May mà có ngươi, nếu không để bọn hắn tiếp tục che giấu, mới thật sự là rắc rối. Lát nữa ta bảo chưởng luật Trường Mệnh ghi công cho ngươi ở Tổ Sư Đường Tễ Sắc Phong.”
Trần Linh Quân tự nhiên không quan tâm gì đến việc ghi công hay không, liến thoắng hỏi một tràng: “Lão gia lão gia, tẩu độc làm sao bây giờ? Có khi nào rơi vào cảnh bỏ dở giữa chừng không? Có khi nào phá cảnh không thành ngược lại rớt cảnh giới không a?”
“Ta Trần đại gia đương nhiên sẽ không bất chấp thủ đoạn để cầu một cái Ngọc Phác, nhưng nếu trời rơi xuống một cái Ngọc Phác Cảnh cho ta, ta chắc chắn cũng nhận a. Ra ngoài, ý nghĩa của Thượng Ngũ Cảnh và Địa Tiên khác nhau rất lớn, thật có mặt mũi.”
“Sau này trên đường du lịch, lại gặp ai lần đầu, được gọi một tiếng ‘Cảnh Thanh Tổ Sư’, nghe cũng không giống chửi người lắm nhỉ.”
Trần Bình An đưa ngón tay vẽ một vòng tròn, tuy rằng tẩu độc trên thế gian là một đường dài uốn lượn... nhớ tới tên này là Trần Linh Quân, liền giải thích: “Được rồi, đi theo Ôn Tể Tế, ngươi về huyện thành một chuyến coi như công đức viên mãn, có đầu có cuối. Còn việc có phá cảnh hay không...”
Trần Linh Quân trợn to mắt vội vàng hỏi: “Lão gia, nếu cái này cũng có thể phá cảnh, vậy ta về Ngự Giang một chuyến rồi quay lại Lạc Phách Sơn, chẳng phải còn có thể phá thêm một cảnh nữa... Hì hì.”
Trần Bình An tức cười, vặn cái đầu không biết là đột nhiên thông minh hay là hoang tưởng kia, một cước đá vào mông đồng tử áo xanh.
Trần Linh Quân cưỡi một đám mây xanh biếc đi vào trong núi, gặp Ôn Tể Tế và thiếu nữ kia, vội vàng hạ đám mây xuống, nhanh chóng đáp xuống đất, đứng giữa đường nhỏ. Trần Linh Quân chống nạnh, ha hả cười nói: “Ôn huynh đệ, thấy chưa thấy chưa, xử lý một cái tiểu Kim Đan, hoàn toàn không thành vấn đề. Sau này về đến Lạc Phách Sơn, ở chỗ lão đầu bếp và Tiên Úy, ngươi nhớ giúp ta nói vài câu thật lòng...”
Ôn Tể Tế ồ một tiếng.
Trần Linh Quân thấy hắn không hưởng ứng, oán trách nói: “Làm nguội lạnh trái tim nóng hổi của hảo huynh đệ rồi.”
Ôn Tể Tế phì một tiếng: “Chẳng lẽ Cảnh Thanh Tổ Sư quên rồi? Lão tử cũng là một cái tiểu Kim Đan.”
Trần Linh Quân ái chà chà, vỗ trán, chắp tay ôm quyền lắc lư mạnh: “Là ta sơ suất, Ôn huynh đệ, cho ta lấy công chuộc tội là được. Bùi Tiền cũng ở bên kia, lát nữa chúng ta đi đến huyện thành, liền lập tức chạy về nói với nàng vài câu, tiện giúp các ngươi hẹn một trận quyền. Đại ca Chung Đệ Nhất của chúng ta đã phá cảnh rồi, ngươi cũng không thể thấp hơn một cái đầu, cũng phải kiếm cái Viễn Du Cảnh mới ra dáng, hảo huynh đệ có phúc cùng...”
Ôn Tể Tế nói: “Ta có thể sẽ không cùng các ngươi tiếp tục du lịch nữa, muốn về Linh Phi Cung một chuyến.”
Trần Linh Quân ngẩn người một lát, nhanh chóng sán lại gần Ôn Tể Tế, kéo cánh tay hắn, thăm dò hỏi: “Bị lời nói hỗn xược của ta làm tổn thương tình cảm, thật sự giận rồi à? Ta dập đầu cho ngươi một cái, coi như tạ lỗi?”
Ôn Tể Tế cười nói: “Cái gì với cái gì a, chỉ là có chút nhớ quê hương thôi.”
Trần Linh Quân cười to nói: “Dọa ta giật mình.”
Phó Tranh nhỏ giọng nói: “Nếu không nhớ lầm, nếu Cảnh Thanh Tổ Sư tiếp tục xuôi nam du lịch, cũng tiện đường với Linh Phi Cung.”
Trần Linh Quân nhìn thoáng qua Ôn Tể Tế, Ôn Tể Tế xoa xoa cằm: “Ngươi vẫn là dập đầu mấy cái đi, nếu không trong lòng ta không thoải mái.”
Tiếp theo Phó Tranh chỉ thấy Cảnh Thanh Tổ Sư dung mạo như đồng tử, ra sức vung tay áo, cùng Ôn tiên sư hai tay ôm sau gáy, bọn họ cùng nhau hỏi đáp về địa giới Linh Phi Cung, có những sơn thủy nào ăn ngon uống ngon chơi vui đẹp mắt.
Không hổ là đạo chủ một châu, thuật pháp thần thông quả nhiên phức tạp.
Kinh Hao giơ tay phất tay áo tạo ra một tòa thủy tinh cảnh giới, giam cầm cả thân xác và hồn phách phiêu đãng của Triệu Tu Đà trong cột băng, tránh để đạo sĩ trẻ tuổi dùng bí pháp bỏ trốn.
Lại từ trong vầng đại nhật kia dẫn ra một tia sáng, như kiếm rơi, trong sát na thâm nhập vào cột băng, lao thẳng tới “nhân thân” do hồn phách Triệu Tu Đà ngưng tụ.
Một bàn tay tùy ý gạt ngang qua, đánh gãy cột băng, kiếm quang rực rỡ nện vào mu bàn tay, tự động tiêu tan, không hề làm bị thương mảy may.
Vị khách không mời mà đến này, coi trùng trùng điệp điệp trận pháp cấm chế của cả hai bên như vật trang trí, như vào chốn không người, chặn lại sát thủ giản của Kinh Hao.
Kinh Hao mí mắt khẽ run, may mắn người tới là bạn không phải địch.
Người tới cười nói: “Bản lĩnh không lớn, lời ngông cuồng không ít.”
Hồn phách của Triệu Tu Đà khôi phục tự do, dù đối mặt với Trần Bình An, vẫn tươi cười như thường, ngược lại nói ra hai câu tru tâm chi ngữ.
“Chẳng lẽ Trần Bình An chính là nhìn nhận ‘các Trần Bình An’ như vậy sao?”
“Vậy ngươi cùng đám người Kinh Hao, lại có gì khác nhau?”
Kinh Hao nheo mắt vuốt râu, người trẻ tuổi bây giờ, nói chuyện thật không lọt tai.
Tuy nhiên vừa gặp mặt đã tự nhận mình là một trong những “Trần Bình An”, thông minh cũng là thật sự thông minh.
Trần Bình An cười nói: “Lời thật không nhất thiết là lời hào sảng, lời ngông cuồng chưa chắc là lời giả dối.”
Vô gia học vô sư thừa, thiên địa thụ soạn ư ngã.
Triệu Tu Đà nói: “Trên trời không còn Chu Mật, ngươi sẽ là Chu Mật thứ hai. Ngươi đứng ở đâu, nơi đó chính là đích ngắm của mọi người!”
Kinh Hao ở một bên thần sắc cổ quái, sao vậy, nghe còn có vài phần đạo lý?
Triệu Tu Đà ánh mắt nóng bỏng nói: “Trần Bình An, ta có thể đảm nhiệm Diêm Giả trấn thủ thiên quan này.”
Hắn chỉ tay lên trời, lại giậm chân xuống đất: “Ngươi cứ việc cao cao tại thượng, ta sẽ canh giữ sườn đất.”
Trần Bình An gật đầu nói: “Dễ nói.”
Kinh Hao đạo tâm chấn động.
Lão Phi Thăng sợ hãi giây tiếp theo sẽ bị giết người diệt khẩu.
Trần Bình An trực tiếp một tát đập chết Triệu Tu Đà: “Nếu ngươi còn có thể đầu thai làm người, kiếp sau tới gặp ta, lại bàn chuyện này.”
Trước mắt Kinh Hao hoa lên, đã không thấy bóng dáng Trần Bình An đâu nữa.
Kinh Hao theo thói quen kiểm tra một lượt, xác nhận không bỏ sót gì, súc địa thành thốn, đến cổng lớn huyện thành, đợi đám Trần Linh Quân.
Bởi vì Trần Thanh Lưu trước khi rời khỏi lương đình, đã âm thầm để lại một cuộn tranh, nhờ Kinh Hao chuyển tặng cho Trần Linh Quân.
Đồng tử áo xanh nghênh ngang đi trên đường, từ xa nhìn thấy một lão thần tiên tiên phong đạo cốt, Kinh lão thần tiên? Trần Linh Quân dụi dụi mắt, không nhìn lầm, quả thực là Kinh lão thần tiên làm đại ca ở Lưu Hà Châu kia, sao hắn lại tới đây... Trong đầu Trần Linh Quân rối như tơ vò, lắc lắc đầu, hắn và Kinh Hao, gần như cùng lúc bước nhanh về phía đối phương.
Kinh Hao vừa không thể nhắc tới đạo hiệu “Thanh Chủ”, lại không dám gọi thẳng tên húy “Trần Thanh Lưu”, cũng không muốn nói dối là Trần Trọc Lưu gì đó. Kinh Hao đành kiên trì gọi là Trần đạo hữu, đưa ra cuộn tranh: “Trần đạo hữu bảo ngươi buồn chán thì đếm số rễ của cây phất trần trắng trong tranh.”
Trần Linh Quân theo bản năng trợn mắt nói: “Đầu óc hắn bị vào nước rồi a, ta ăn no rửng mỡ à?”
Kinh Hao bất đắc dĩ nói: “Đoán chừng là phong lưu nhã sự của văn nhân kết giao đi.”
Tiểu đồng áo xanh một tay ôm ngực, xách cuộn tranh, tay kia hai ngón tay véo cằm, nhíu mày, lẩm bẩm: “Sao lại kết giao với một cái bằng hữu không đáng tin cậy như thế này.”
Trần Linh Quân đột nhiên trừng lớn mắt, tâm tư xoay chuyển không ngừng, miệng không buông tha người: “Khá lắm, không chút lễ nghĩa! Hắn cũng xứng nhờ Kinh lão thần tiên làm việc, mặt mũi đủ lớn đấy. Kinh lão thần tiên, trong lòng đừng để bụng, thư sinh nghèo kiết xác đều cái đức hạnh này, chúng ta đều không thèm chấp nhặt với hắn.”
Kinh Hao uống quen rượu sáng dù sao cũng đã từng trải, thần sắc như thường, cố làm ra vẻ vân đạm phong khinh nói: “Đều là bằng hữu... uống rượu cùng một bàn, Cảnh Thanh đạo hữu nói lời khách sáo giả tạo như vậy, thì rượu ngon uống phí rồi.”
Trần Linh Quân giơ ngón cái lên, tán thán nói: “Kinh lão ca tửu lượng tốt, lòng dạ tốt!”
Trước khi đưa cuộn tranh cho Cảnh Thanh đạo hữu, Kinh Hao đương nhiên không dám tự tiện mở ra, thậm chí không dám tùy tiện ước lượng nặng nhẹ, nhân cơ hội này, mới tiện quan sát kỹ lưỡng một phen.
Nhân lúc bốn bề vắng lặng, Trần Linh Quân cũng không phải người kiên nhẫn, ngay tại chỗ mở cuộn tranh ra, Trần Linh Quân và Kinh Hao mỗi người cầm một đầu, không có chuyện kỳ dị điềm lành gì xảy ra.
Là một bức tranh lụa màu có chút niên đại, có một nam tử áo tím dung mạo thanh dật, mũ đen la màu xanh, tay bưng phất trần trắng. Phía sau có người hầu cầm dưa vàng, cờ phướn lọng báu nối liền như mây.
Kinh Hao đương nhiên là trước tiên quan sát cây phất trần trắng kia.
Trần Linh Quân lại nhìn nam tử thanh niên cưỡi la kia, rồi thông qua đề khoản để xác định thân phận, nhíu mày càng thêm nghi hoặc nói: “Trần Trọc Lưu tên này hồi trẻ tướng mạo không tệ a, sao lại ế vợ nhỉ. Nhìn phần phô trương này, rất hào phóng a, đúng rồi đúng rồi, chắc chắn gia đạo sa sút, tổ tiên từng giàu có mà thôi, cho nên bây giờ ra ngoài, luôn chua loét, thích cầu kỳ nghèo nàn.”
Đối với lời nói bậy bạ của Trần Linh Quân, Kinh Hao bỏ ngoài tai, lão tu sĩ chỉ càng nhìn cây phất trần trắng kia càng kinh tâm động phách.
Nếu đoán không sai, thì chắc chắn là cây Bạch Phất kia rồi, chí bảo đỉnh núi cỡ này, nói tặng là tặng? Cũng đúng, Thanh Chủ tiền bối hành sự sao có thể dùng lẽ thường mà đoán!
May mà Trần Thanh Lưu đã sớm dùng bí thuật độc môn che giấu khí tượng của Bạch Phất.
Bạch Phất dài hai thước kết vào cán gỗ, tổng số khoảng hơn vạn sợi. Cán dài thông sài bịt vàng, chu vi một tấc ba phân chín ly, trên trang trí đầu rồng chạm vàng, tinh mỹ tuyệt luân, sống động như thật, ngậm một vòng vàng nhỏ để treo phất trần, dưới trang trí đuôi rồng chạm vàng. Phất tử tổng trọng lượng chín cân chín lạng chín tiền.
Vật này cùng với cây Bạch Mã Vĩ Phất lừng danh thiên hạ cùng được gọi là Bạch Phất, mà cái sau liên quan đến điển cố Bạch Mã Thồ Kinh.
Đã hai cây phất trần nổi danh ngang nhau, vậy thì mức độ quý giá của cây phất trần trong tay Trần Linh Quân, có thể tưởng tượng được.
Cây phất trần này đều là từng sợi râu rồng đã được kiếm khí gột rửa.
Do đó Kinh Hao không dám chạm vào, sợ dính nhân quả, hơn nữa hắn cũng chưa chắc nhấc nổi cây phất trần này.
Trần Linh Quân ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Kinh lão ca, ta làm sao lấy vật từ trong tranh ra?”
Kinh Hao cũng không vội trả lời, âm thầm vận chuyển mấy loại thần thông tương tự “bàn sơn vận thủy”, cây phất trần trong tranh vậy mà không chút sứt mẻ.
Thế là một già một trẻ, đứng ngây ra tại chỗ trừng mắt nhìn nhau.
Trần Linh Quân đưa tay chộp một cái, ơ, phất trần vậy mà quả nhiên từ tay nam tử áo tím bay lượn ra, đến trong tay Trần Linh Quân, đã là kích thước phất trần thường thấy trên thế gian.
Trần Linh Quân tay trái xách Bạch Phất, khoác lên cánh tay phải, hai ngón tay khép lại dựng trước ngực, ho khan một tiếng, giả bộ nói: “Đạo hiệu Cảnh Thanh, đạo hữu có nhận ra không? Ha ha ha.”
Chỉ là rất nhanh Trần Linh Quân liền “đặt lại” Bạch Phất vào trong tranh, thu lại cuộn tranh, tùy ý kẹp dưới nách, cười nói: “Sớm muộn gì cũng trả hắn.”
Kinh Hao ngẩn người tại chỗ, lại cuống lên: “Không thể trả... không cần trả, của ít lòng nhiều, ít nhiều cũng là một phần tâm ý của Trần đạo hữu. Cảnh Thanh đạo hữu hà tất từ chối, không hào kiệt rồi.”
Trần Linh Quân xua tay, tâm trạng rất tốt, nhún vai nói: “Hắn cái tên nghèo kiết xác, chỉ còn chút gia sản này thôi, khoe mẽ gì với ta chứ, đã là bằng hữu, thì không thể hại hắn làm phá gia chi tử được. Lần sau gặp mặt thì trả hắn cuộn tranh, rồi mời hắn uống bữa rượu ngon.”
Kinh Hao nhẹ nhàng vỗ vỗ vai đồng tử áo xanh.
Trần Linh Quân ngẩng đầu nghi hoặc nói: “Kinh lão ca, sao vậy?”
Kinh Hao cười nói: “Tại đây từ biệt, ngày sau cập bến Lưu Hà Châu, nhớ phi kiếm truyền tin báo một tiếng, ta cũng làm chút phô trương ra, không thể yếu thế được.”
Trần Linh Quân vỗ mạnh vào bàn tay trên vai: “Vậy thì dựa vào Kinh lão ca chống đỡ thể diện rồi, một lời đã định!! Kinh lão ca là người giàu sang cầu kỳ, ta khách sáo với ngươi làm gì.”
Bên ngoài lương đình, Bùi Tiền đứng dưới bậc thang, nhìn tấm biển và câu đối rất lâu, nhìn một cái là biết bút tích của sư phụ.
Chung Thiến vào lương đình, ngồi bên cạnh Tiểu Mễ Lạp, đối diện là hai nữ tử như hoa như ngọc. Hán tử dường như có chút e thẹn, chỉ cắn hạt dưa, cố ý quay đầu trò chuyện với Tiểu Mễ Lạp.
Hoàng Diệp và Hạ Ngọc Thiên nhận ra sự câu nệ của thanh niên hán tử, chỉ là giờ phút này các nàng đâu có tâm trạng so đo những chuyện có hay không này, chỉ vì bên ngoài lương đình, sơn thủy thần linh xếp hàng nhiều vô số kể.
Người đứng đầu, chính là tôn Trung Nhạc Thần Quân Tấn Thanh của Bảo Bình Châu!
Nhưng dù là thần vị tôn sùng như Thần Quân Tấn Thanh, cũng không có ý định bước vào lương đình đứng.
Vậy thì càng đừng nói đến những sơn thủy thần linh Trung Nhạc của một châu với thần sắc khác nhau kia.
Bọn họ đều đang đợi người kia.
Trần Bình An đi đến bên cạnh tên quỷ vật đạo sĩ cứ loanh quanh mãi không chịu rời đi kia, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Thanh niên đạo sĩ kia mơ mơ màng màng, suy nghĩ một chút, hình như không nhớ nổi bất kỳ chuyện gì trong quá khứ. Hắn nhìn quanh bốn phía, thần sắc mờ mịt, nơi này là quê hương sao? Hay đất khách?
Trần Bình An hỏi: “Không sao, không nhớ thì thôi. Ngươi có nguyện ý theo ta lên núi tu đạo, tu một cái chân ngã không?”
Đạo sĩ mơ màng hồ đồ, nhìn nam tử áo xanh cài trâm ngọc trên đầu trước mắt, suy nghĩ một lát, hắn gật đầu.
Bọn hắn cùng nhau kết bạn mà đi, đi trên con đường cỏ hoa mọc um tùm.
“Ngươi biết đạo pháp không?”
“Ít nhiều biết một chút.”
“Ta là bái ngươi làm sư phụ sao?”
“Giúp ngươi tìm cái sư phụ.”
“Ta là quỷ sao?”
“Ngươi là người tốt.”
Đạo sĩ hỏi: “Núi gì?”
Người kia đáp: “Lạc Phách Sơn.”
Đạo sĩ khàn giọng mở miệng hỏi tiếp: “Ở đâu?”
Người kia nghĩ nghĩ, cười đáp: “Giữa thiên địa!!”
Tâm tướng tức tâm hương, có con ngõ hẹp có ngôi nhà cũ, một cây đào cô đơn, năm nay đào diệp thấy đào hoa.
Đề xuất Tiên Hiệp: Yêu Long Cổ Đế (Dịch)