Tầm hơn một tháng sau, nó cũng quen dần với công việc cũng như nếp sinh hoạt trên tàu. Thằng này tốt tính, chịu khó, đồng thời lại hay nói nên chỉ một thời gian ngắn đã làm quen thân được với tất cả mọi người. Nó đặc biệt ngưỡng mộ anh Tú lắm, vì nghe em và mọi người kể về các vụ trên bờ dưới nước của anh Tú nhiều quá mà. Anh Tú cứ ở đâu là nó lại lân la ra ngồi gạ gẫm bằng được để anh Tú kể chuyện cho nó nghe. Anh Tú thì vốn tính không thích khoe khoang nên cũng chẳng kể cho nó cái gì, càng vậy nó lại càng hâm mộ hơn. Anh Tú lái đêm thì nó pha trà thuốc rồi thức đêm cùng anh Tú nói chuyện. Anh Tú kêu đau lưng thì nó ngồi tẩm quất đến khi nào anh Tú kêu dừng thì thôi. Quần áo của nó thì chưa chắc nó đã giặt luôn nhưng của ông Tú thì nó giành lấy giặt xả thơm tho phơi phóng cẩn thận lắm. Mỗi lúc anh Tú cởi trần, nó hay ngồi nhìn mấy bức họa trên người rồi xít xoa lẩm bẩm sau này sẽ đi xăm giống y chang luôn. Anh Tú thấy vậy nên cũng quý nó lắm, hay cho nó ngồi tập lái mỗi khi vào đoạn dễ.
Phải hơn một tháng tàu chạy ròng không nghỉ, thi thoảng vào tiếp dầu, thức ăn và các đồ dùng thì mua trên các thuyền hàng. Em thì quen với cảnh đó rồi nhưng thằng Linh mới ở trên bờ xuống nên cu cậu cũng cảm thấy bứt rứt muốn lên bờ lắm đấy. Ngày nào cu cậu cũng hỏi xem là bao giờ thì tàu vào bờ đỗ. Cuối cùng thì vài ngày sau cũng kết thúc chuỗi ngày dài đằng đẵng trên biển, ông chủ kêu con em chạy một chuyến vào sông trong. Mà chạy sông thì được nghỉ đỗ liên tục để chờ con nước lên, có khi nghỉ đến vài ngày để chờ nước. Thằng Linh lấy làm phấn khởi lắm, nó ngóng từng ngày mong chờ được đặt chân lên bờ đi chơi đây đó.
Sau hơn một ngày cất hàng và chạy vào sông thì cuối cùng gặp phải một luồng cạn. Mùa này là mùa đông ken nên nước cạn lắm, tàu em thì mớn sâu nên không chạy được, phải chờ con nước lên cao thì mới vượt luồng được. Chạy đến gần luồng thì cậu Hoan cho tàu ghé vào một bãi ngô, chỗ này nước sâu lại êm, cách xa khu dân cư nên cũng không sợ trộm cắp lắm, là một nơi lý tưởng để đỗ chờ nước. Chỗ này em cũng đỗ một vài lần rồi nên cũng quen. Ở dưới ven vệ sông giáp mặt bãi ngô có một bộ xương lòi ra một nửa. Một nửa người từ chỗ đốt sống bụng trở lên đến xương sọ hướng ra sông, còn phần còn lại vẫn nằm trong đất chưa bị sạt.
Tàu ghé vào bờ, em và thằng Linh phi một phát xuống sông. Nó cầm dây, em vác xẻng với một cái cọc lóp ngóp bơi vào bờ. Loanh quanh đi tìm chỗ, cuối cùng cũng tìm được một chỗ để đào hố và chôn cọc để níu dây buộc tàu. Cơ mà chỗ này cách bộ xương có khoảng 10m. Nó lộ ra như vậy cũng phải 7, 8 tháng rồi mà chả ai chịu lấp vào hay chuyển nó đi cả. Cơ bản chỗ này cũng ít người và heo hút, thi thoảng vài tháng một lần có người dân ra làm bãi thôi. Mà có khi người ta cũng chẳng biết đến sự tồn tại của nó cơ, nó nằm ngay dưới mép sông bên trên là cái vờ thẳng đứng chờ đợi thời cơ để sụt xuống. Cũng may nó là đất thịt pha cát phù sa nên cũng rắn, không thì lở từ lâu rồi, mùa lũ tới chắc là lở nốt thôi.
Em với thằng Linh sau khi làm xong thì em gọi nó ra khoe, khoe thôi vì em biết thằng này với nó thì cái đó có là gì, bố nó làm nghề bốc mộ mà. Đợt nó còn ở nhà, nó toàn phải đi phụ với bố nó suốt. Bố nó già yếu nên nó phải đạp xe chở bố nó đi ra chỗ bãi tha ma làm suốt, gặp gia đình nào neo người không ai phụ bố nó thì nó sẽ làm. Bố nó bốc xương cho lên bờ, còn nó phụ trách phần rửa ráy cho sạch rồi sắp xếp vào tiểu sành. Nó kể là một hôm còn gặp ngôi mộ kết, xác chưa tiêu hết, còn nguyên thịt trên người như người sống lúc mới chôn vậy. Ngôi mộ đó cách đây 4 năm trước người ta cũng thuê bố nó đào lên nhưng thấy vậy người nhà lại chôn xuống. Lần này nghe đâu đi xem bói mấy thầy đều phán là bốc được rồi, người nhà kiều hồn cụ lên hỏi chuyện cụ cũng gật gù nói là được rồi, vì thế gia đình quyết định sang cát cho cụ. Sau 7 năm cứ ngỡ chả còn gì, nhưng khi đào lên thì vẫn như 4 năm trước, chỉ có phần bụng với cổ là tiêu đi một ít nhưng vẫn nham nhở, còn lại thì nguyên si. Bố nó bảo là ông này lúc còn sống ăn nhiều các chất hóc môn mà lại chôn đúng chỗ đất toàn muối và khô nên không tiêu được.
Người nhà ấy sau một hồi thảo luận và bàn bạc thì quyết định sẽ bốc bằng được chứ không chịu chôn tiếp cụ, chắc là kiêng cữ gì hoặc lo động mồ động mả hay sao ấy. Bố nó thì lắc đầu không chịu làm, nhưng gia đình đó giàu lắm, hứa sẽ cho một khoản khá lớn sau khi làm xong. Làm xong cái phi vụ này thì tiền công tính ra còn hơn tiền cả mùa bốc mộ ấy chứ. Bố nó một phần vì nể, một phần vì tham nên cũng quyết định làm cho xong. Hai bố con nó khênh cái xác cụ ông lên mặt đất, nó cầm hai chân còn bố nó cầm đầu nhấc lên khỏi ván. Nhấc lên gần đến mặt đất thì do phần bụng rữa ra lâu rồi nên cái xác bị đứt làm đôi. Nó cầm phần dưới, bố nó cầm phần trên vẫn vô tư kéo tiếp lên mặt đất. Nó bảo ông đó béo lắm, dưới mặt tấm ván toàn mỡ đen sì chảy ra dính hết lép nhép vào ván. Lúc cởi mấy tấm xô và quần ra thì thấy vẫn còn nguyên nhưng toàn bộ bộ phận sinh dục lại tiêu hết rồi, còn phần trên của bố nó thì cũng không khá khẩm hơn là mấy, lòng mề tim gan vẫn còn nguyên vẹn, lúc bị rách ra làm đôi nó thề lề chảy tụt xuống dưới nguyên cả bộ lòng non với lòng già nhơm nhớp máu và mỡ rính xung quanh. Bố nó hì hục dùng dao xả thịt khỏi xương rồi cắt rời các khớp ném qua một bên cho thằng Linh vệ sinh lại sạch sẽ, riêng cái đầu thì khó nhất. Hai bên má với tai thì dễ làm nhưng phần da đầu bố nó làm không đúng cách nên mãi mà không lột được da mới tóc ra khỏi đầu, bố nó toàn phải dùng lưỡi dao gọt gọt từng miếng rồi túm tóc kéo ra nhìn nham nhở đỏ oẻn. Xong xuôi hết còn hai cái mắt và lưỡi là chưa rút ra, bố nó dùng lưỡi dao xoáy tròn vào hai hốc mắt rồi dùng tay dựt ra, còn cái lưỡi bên trong thì ông ấy cắt cổ họng rồi dùng tay banh hai hàm ra cho lưỡi dao xoáy tiếp rồi khía khía một lát rồi dũng tay nhấc ra.
Xong xuôi hết thì nhìn nó không khác gì so với bộ xương lợn mà các bác vẫn hay mua ngoài chợ về ăn đấy. Mấy phần chân tay thì làm sạch được do xương nó thẳng chỉ cần dùng lưỡi dao dọc dọc là từng tảng thịt rời ra như kiểu mình vẫn dóc vỏ mía ra để ăn đấy. Còn mấy bàn tay bàn chân, hai bên xương sườn thì nạo được tí nào thì nạo thôi còn để nguyên thịt rính vào. Hai bố con nó hì hục suốt từ 1 giờ đêm đến tận 5h sáng mới xong, đống thịt với lòng mề tóc tai quần áo thì ném vào ván tiếp tục chôn xuống, còn xương cốt sau khi làm sạch thì sắp xếp rồi cho vào tiểu sành để người nhà mang đi chôn. Em hỏi nó mùi thịt người sống ngửi như thế nào thì nó bảo cũng bình thường, chỉ tanh tanh mùi máu tươi đặc trưng với thum thủm của bộ lòng mề thôi. Chắc mùi đó vẫn khá hơn mùi chết trôi mà mình từng ngửi. Dân ta cũng mê tín bỏ mẹ đi được, chết thì chôn mẹ cho nó xong đi lại còn đào lên chôn xuống bày đặt tắm rửa xương cốt, sang cát này nọ cơ, con cháu éo gì cứ xả thịt ông bà cha mẹ như xả thịt lợn ấy. Mình sau này chết là chỉ có mang đi thiêu chứ không chơi ba trò đó, bây giờ ăn uống thì toàn chất bảo quản rồi hóc môn này nọ chết không tiêu được cũng đúng thôi, không tiêu được nó lại thuê người róc thịt róc xương như cụ ông kia thì bỏ mẹ.
Nó kể chuyện bốc mộ của bố con nhà nó nghe cũng thú vị phết. Nó bảo là nhiều khi bốc ở những mả trũng xung quanh là ruộng, lật ván lên lúc nhúc toàn cá chê, con nào con ấy béo mũm vàng chóe và đặc biệt là chúng nó đa phần là lưng bị gù. Còn nhiều trường hợp khi tách tấm ván thiên ra khỏi mặt ván nhìn xuống quan tài không thấy xương cốt đâu, cả gia đình hốt hoảng thì hóa ra là nó rính mẹ trên mặt tấm ván thiên, do những chỗ đó vào mùa nước thì nước ngập kín ván xác sẽ nổi lên thịt và sương lâu ngày sẽ rính két vào mặt tấm ván thiên cùng với quần áo. Nên nhiều trường hợp khi mở lắp ra thì thấy xương cốt quay ngang quay ngửa sai vị trí, nhiều người bảo đó là do người chết sống lại trở mình, cái đó là do cá hoặc khi xác chết nổi lên rồi mùa hanh khô nước rút nó hạ xuống cứ thế năm này qua năm khác nó thay đổi vị trí thôi chứ sống thế éo nào được dưới đất chôn cách cả hơn 2m, người thì băng đầy vải xô với quần áo như thế cũng nghẹt thở mẹ rồi ấy chứ.
Thôi lan man quá nhỉ, quay trở lại với bộ xương thôi. Sau khi đào hố chôn dây níu tàu xong em gọi cu Linh ra chỗ bộ xương. Cu cậu nhìn bộ xương có vẻ khoái chí ngứa nghề thì phải, đúng chuyên môn của nó mà lại. Nó ngồi xổm bên cạnh bộ xương, một tay chống cằm một tay buông thõng trông y như nhà khảo cổ học đang xem xét hiện vật vậy. Một lúc sau nó phán: