- Cậu... nói vậy là sao?
- Ngọc Mai lảng tránh ánh mắt của tôi đi chỗ khác.
- ... - Tôi chẳng biết nên nói gì, bèn dựng nàng đứng thẳng dậy rồi đặt nàng nằm xuống giường.
Ngọc Mai đứng như chôn chân tại chỗ trên nền gạch, im lặng một hồi lâu trước khi quay lưng đi ra phía ngoài.
Rất lâu sau đó, phải mất đến vài ngày, chúng tôi mới có thể trò chuyện với nhau thoải mái hơn, và cũng nhiều hơn những câu xã giao ngắn ngủi.
Hoàng Yến khi tới chơi, có vẻ cả cái Hạnh cũng lờ mờ đoán được có một vấn đề gì đó giữa hai người bọn tôi, nhưng đều không biết đó là gì cả. Chẳng còn những câu bông đùa hay chõm chọe nhau như thường ngày, thay vào đó chỉ là sự im lặng cùng những ánh nhìn bối rối. Ai thấy mà chẳng đặt trong đầu một dấu hỏi to tướng cơ chứ.
Cho đến một buổi chiều, Ngọc Mai bưng lên cho tôi một tô cháo. Nàng đặt nó lên mặt bàn rồi ngồi xuống giường, không nhìn tôi mà đưa mắt ra quang cảnh bên ngoài ô cửa sổ.
- Cậu nhớ lại rồi à? - Nàng hỏi bâng quơ.
- Ừ...
- Tất cả mọi chuyện sao?
- Cũng không hẳn... không nhiều... nhưng cũng đủ để nhớ lại tất cả...
- Sao đột nhiên sau từng ấy năm, cậu lại nhớ ra được?
Trước câu hỏi ấy, tôi bèn kể lại cuộc điện thoại của anh Vĩnh, cùng giấc mơ ký ức ấy. Ngọc Mai lắng nghe không bỏ sót một chi tiết hay câu thoại nào cả. Nàng hết nhìn bên ngoài lại nhìn tôi, thi thoảng kèm theo tiếng thở dài.
Câu chuyện kết thúc cũng là lúc hai đứa lặng im nhìn nhau.
- Vậ... vậy là... cậu biết rồi đúng không?
- Biết gì?
Ngọc Mai đan hai bàn tay vào nhau, vẻ lúng túng hiện rõ trên gương mặt thanh tú:
- Hồi trước... tớ... tớ có tâm sự với cậu... về người tớ thích... đấy...
- Ừm... tớ nghĩ là tớ biết...
Khỏi phải nói gì thêm. Nhìn lên thì thấy người con gái ngồi cạnh tôi đang vê tay vào vạt áo, làn tóc màu hung đỏ khẽ đung đưa bay, phần nào che đi gương mặt đỏ bừng lên như gấc dưới đó.
Không khí trong phòng lại một lần nữa được trả về sự tĩnh lặng. Chẳng còn gì ngoài mấy cơn gió xào xạc bên ngoài cửa sổ.
Có tiếng chân bước dưới cầu thang, hình như cái Hạnh hôm nay đi học về sớm thì phải.
Ngọc Mai bảo tôi ăn hết bát cháo rồi cũng đi về phòng.
Mấy ngày sau nữa, tình trạng của tôi tiến triển tốt hơn rất nhiều. Người tôi lành máu giống mẹ, bởi vậy mà cứ vết thương ngoài da, hay bầm tím các kiểu, hầu như là tôi bình phục rất nhanh. Không như cái Hạnh, cái mảnh sành cứa nhẹ vào chân cũng đủ để nó tập tễnh dáng đi chân viết chân xóa cả chục ngày, có khi nửa tháng.
Quay trở lại vết thương của tôi, nó đã bắt đầu lành. Và nghe theo lời bác sĩ, chỉ cần tránh vận động mạnh làm cho nó "mở miệng cười" là được. Còn việc đi lại thì dù vẫn còn hơi gò bó chỗ cái lưng, nhưng đã có thể di chuyển linh hoạt hơn được rồi.
- Cậu lấy hộ tớ xin cốc nước.
Ngọc Mai ngồi trông cho tôi ăn xong bát cháo, nghe thấy vậy liền với tay chắt lưng cốc nước đưa cho tôi.
- Đây...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Kiếm Hiệp: Tầm Tần Ký
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời5 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà