Logo
Trang chủ
Chương 110

Chương 110

Đọc to

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng xì xào nói chuyện ở dưới nhà. Tất cả các cửa đều bị rèm che kín mít nên tối thui chẳng biết đang là mấy giờ. Tôi ngồi dậy vớ tay mở ô cửa sổ gần đó ra, nhưng cũng chẳng biết thêm được gì ngoài một bầu trời xám xịt toàn mây đen, báo hiệu một cơn mưa to chuẩn bị đổ tới.

Quay lại giường, tôi bới tìm cái điện thoại mãi mà chẳng thấy đâu. Tìm hồi lâu mới thấy nó nằm lọt thỏm giữa khe chân giường với tường. Chắc hôm trước tôi nhắn tin cho Hoàng Yến mãi không thấy hồi âm, tôi cáu bẳn ném làm nó rơi tọt xuống chỗ này.

Mười một giờ... tôi nheo mắt nhìn dòng số trên góc màn hình cùng cái ngáp dài mệt mỏi.

- Có cần gọi nó xuống không?
Bố tôi? Sao hôm nay ông lại ở nhà? Tầm này ông phải ở chỗ làm chứ.
Nhưng mà giọng nói ấy thì không thể lẫn vào đâu được.

- Em cũng không biết nữa. Hai đứa nó đang có chuyện mà.
Mẹ tôi. Có lẽ hai người đang đứng nói chuyện ở dưới cầu thang thì phải.

- Cảm ơn anh chị trong thời gian qua đã giúp đỡ cháu nó.
Giọng nói này thì khá quen, nhưng tôi lúc đó còn ngái ngủ nên không biết đấy là ai cả.
- Cháu xin phép mọi người. Mong mọi người giúp điều cháu đã nhờ ạ.
Là Ngọc Mai mà, mà xin phép là sao?

Chẳng lẽ...?
Tôi mở cửa đi sang phòng cái Hạnh. Đồ đạc, sách vở của nàng đã đi đâu hết sạch. Tần ngần một lúc, đến khi nghe được tiếng động cơ được bật lên tôi mới tự phát giác được điều gì đang xảy ra.

Lao nhanh ra ban công. Tôi đứng đơ ra như tượng nhìn chiếc ô tô đã khuất sau bức tường ngoài cổng. Đột nhiên hình ảnh bé gái ngày nào cùng đôi mắt long lanh bước lên xe trong giấc mơ dạo trước chợt quay lại bao phủ tâm trí tôi, như nhắn nhủ tôi phải làm gì đó thay vì đứng đấy nhìn.

Và tôi đã làm gì đó thật. Quay người chạy thục mạng xuống dưới nhà trong sự kinh ngạc của bố mẹ tôi cùng cái Hạnh. Họ có nói gì đó nhưng tôi chẳng nghe tiếng. Vớ lấy cái xe đạp phóng như điên ra ngoài đường, thẳng hướng về phía đầu làng, mặc kệ bản thân vẫn đang cởi trần.

Một vài tiếng sấm vang lên, kế đến là từng hạt mưa xối xả rơi xuống, nặng hạt và vội vã, hệt như tôi lúc này vậy.

Tôi cứ thế đạp, đạp mãi. Cho đến khi nhìn thấy đuôi xe chiếc ô tô đó thì gào inh lên:
- Mai ơi... Mai...

Tôi gào rất to, gào liên tục, gào đến khản cả giọng. Nhưng có lẽ giữa tiếng sấm với mưa này, tiếng gào ấy như tan ngay vào màn mưa, chẳng đọng được vào đâu cả.

Mắt ướt nhoèn mưa và nước mắt, tôi chỉ chăm chăm nhìn lên chiếc xe phía trước mà không thèm để ý đường. Hậu quả là bánh xe trước của tôi lăn vào một viên gạch hay đá gì đó, làm mất lái rồi cả người cả xe ngã sõng soài ra đường.

Tôi nằm thở hồng hộc như thể vừa bị thít cổ một hồi dài. Vừa thở vừa nhìn theo chiếc ô tô đó, mặc kệ mưa vả vào mặt từng đợt đau rát, mặc kệ mưa đấm xuống ngực tôi từng cú đồm độp, kệ luôn cả nước mưa thấm qua lớp bông băng rồi len vào làm vết thương của tôi đau rát từng hồi. Tôi cứ nằm vậy nhìn theo, nhìn theo.

Đến khi bóng của chiếc xe đó lẩn khuất vào màn mưa, tôi mới ngửa mặt lên trời hứng mưa rồi khóc ngon lành như một đứa trẻ. Vừa khóc vừa gọi tên nàng với đôi mắt đang mờ đi vì nước.

Giờ thì tôi đã nhận ra được tình cảm thật sự của mình rồi...
Nhưng...
Cũng quá muộn để có thể cứu vãn rồi...
Mai ơi....
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Nam Hải Quy Khư - Ma Thổi Đèn
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

5 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

6 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà