Chương 117
Tôi tắt ngay máy, kẻo lại phải nghe nó ca thán bằng cái giọng "léo nhéo" ấy thêm nữa.
Nhìn vào góc màn hình điện thoại, cũng đã hai mươi phút kể từ lúc tan buổi lễ bế giảng rồi, nhưng tôi vẫn chưa thấy Hoàng Yến đi ra. Gọi điện thoại thì nàng nghe rồi bảo mình vẫn đang bận việc trong lớp, chưa ra được. Tôi gạt chân chống xe, đứng dựa lưng vào cái gốc cây to đùng ngoài cổng mà ngóng vào.
Trên nền sân gạch của trường đã dần phủ đầy những chiếc lá khô rơi rụng. Mấy cây phượng thì đang nhú lên những chồi non cùng những bông phượng nở sớm, vẽ nên một màu đỏ tươi xen vào cái tông màu u buồn, ảm đạm của nắng và lá vàng.
Tự nhiên, chẳng biết có điều gì thôi thúc, tôi lại lên xe và đạp vào trong trường, đi lòng vòng như để hoài niệm lại ba năm học đã trải qua ở nơi này. Đi qua lán xe lớp Hoàng Yến, thấy vẫn còn khá nhiều xe ở đấy. Tôi đạp qua mấy lán xe mà mình đã từng để. Lán xe lớp mười, chỗ này ngày xưa tôi với thằng Luật tí đấm nhau vì lúc tôi lấy xe ra không may đổ vào người nó này. Cái chạc cây này là chỗ bọn tôi treo xe thằng Tú lên này. Rồi chỗ này tôi nghe thấy Hoàng Yến gọi tôi là “Bạn gì đấy ơi…” này. Sang lán của lớp mười một dưới gốc cây bàng, cái gốc cây mà ngày xưa tôi với thằng Huy rủ nhau tháo yên xe bọn thằng Trường ra đóng xuống đất này, cả chỗ ba chúng tôi chạm mặt nhau nữa.
Bao nhiêu kỷ niệm, cứ ùn ùn kéo về đòi chiếm chỗ trong đầu tôi. Ngày tháng qua nhanh thật, mới ngày nào còn cùng bọn thằng Lịch đi học quy chế thi, ao ước được vào học trong này. Vậy mà hôm nay đã phải chia xa rồi.
Chẳng hiểu mải hoài niệm thế nào mà tôi lại quay lại cái ghế đá ấy rồi lại ngồi xuống, trầm ngâm. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn mấy chiếc lá khô rụng gần đó lên. Tôi đưa tay ra chụp được một cái, vân vê cuống lá trên tay tự nhiên thấy nao nao lòng.
Ngồi một mình giữa sân trường vắng tanh, xung quanh chỉ có mấy gốc cây cùng những hàng ghế đá rêu phong vào năm cuối cấp này, thật khiến cho người ta suy nghĩ nhiều.
- Nghĩa chờ tớ có lâu không?
Tôi nhìn lên, nàng vẫn mặc bộ áo dài ấy, vén tóc mái mà cười với tôi.
- Cũng không lâu đâu, Yến xong việc rồi chứ? Ơ… Yến sao thế? - Tôi ngạc nhiên hỏi khi thấy mắt nàng hơi hoe đỏ.
- À. Có chút chuyện trên lớp ấy mà. Không sao đâu.
Nghe vậy, tôi cũng không muốn hỏi thêm nữa. Đồng thời cũng chẳng biết nói gì, người hẹn là nàng, bởi vậy tôi chẳng biết nên hỏi như thế nào cả.
- Đi ăn kem ốc đi.
- Ừ, cũng được.
- Vậy chờ tớ đi lấy xe nhá.
Tôi gật đầu, rồi cũng đứng dậy leo lên xe đợi nàng.
Hai chiếc xe lăn bánh cùng nhau trên đường, chúng tôi dừng lại bên một quán kem ven đường. Tại vì hai bác bán kem ở hai bên cổng trường đã dọn hàng về từ khi chúng tôi chụp ảnh kỷ niệm rồi.
- Của Yến này. - Tôi nói rồi đưa cho nàng một que kem.
- Tớ xin. Hì…
- Hôm nay Yến chụp nhiều ảnh không? - Tôi cắn một ít kem, ngậm cho nó tan nhẹ trong miệng, quay sang hỏi nàng.
- Cũng không nhiều đâu. Một cái với cậu, một cái với anh Tuấn, một cái tập thể lớp, còn đâu là vài ba cái với Linh cùng mấy đứa bạn thôi.
- À, mà Linh về sớm nhỉ. Tan cái là chẳng thấy đâu nữa.
- Cậu ấy bảo bố cậu ấy không cho đi ăn liên hoan, nên đón về sớm.
- Chán nhỉ, liên hoan mà không được đi. Mà lớp Yến cũng ăn chiều à?
- Ừ. Tí tớ về nhà rồi chiều mới đi.
Tôi cười, lại chẳng biết nói gì nữa, dường như đã hết chủ đề để nói rồi. Lại đưa mắt nhìn xung quanh, cố gắng nghĩ ra một câu hỏi nào đó. Nhìn sang Hoàng Yến, que kem trên tay nàng mới vơi đi có một chút. Hình như nàng không ăn thì phải, chỉ lặng lẽ ngồi bâng khuâng suy nghĩ.
- Yến ơi.
- Ơ, ơi! Sao thế.
Đề xuất Tiên Hiệp: Tâm Ma
[Pháo Hôi]
:((
[Pháo Hôi]
Drop rồi ạ
[Pháo Hôi]
Đang hay thì lại drop hic
[Pháo Hôi]
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà