- Kem của cậu. - Tôi nói rồi chỉ tay lên mép trái của mình.
Nàng ngơ ra một lúc rồi mới khẽ khàng đưa tay lên lau đi vệt kem dính trên đó. Rồi lắc đầu cười nhạt:
- Thật là khác nhau.
- Gì cơ? - Tôi nghe không rõ lắm, liền hỏi lại.
- Hì. Không có gì đâu. - Nàng cười, lại cái nụ cười gượng gạo - Thật ra hôm nay hẹn Nghĩa ra đây là để chào Nghĩa trước khi đi.
Tôi ngạc nhiên:
- Chào? Cậu đi đâu?
- Tớ xuống chỗ chị họ tớ, chị anh Tuấn ấy, ở dưới Hà Nội và ôn thi luôn ở đấy.
- Sao lại vậy? Học ôn ở trường cũng được mà.
Tự nhiên nàng sụt sùi, cúi gằm mặt xuống.
- Nói làm sao nhỉ?... Ở cái nơi mà chỗ nào cũng có hình ảnh người con trai mà tớ thích… tớ… tớ không thể nào mà tập trung được.
Tôi sững người lại. Đưa tay định đặt lên đôi vai đang run run ấy, nhưng lại thôi giữa chừng.
Nàng yêu tôi đến vậy sao?
Rồi nàng đưa tay vào trong cái cặp nhỏ đeo bên hông, lấy ra đưa tôi một cái túi vải thổ cẩm.
- Đây là…?
- Nhớ giữ gìn sức khỏe. - Nàng mỉm cười, nụ cười thật đẹp - Về đến nhà rồi hẵng đọc nhé.
- … - Tôi rụt rè nhận lấy nó, rồi nhìn Hoàng Yến mà trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng.
Ngồi thêm một lúc nữa thì nàng khẽ lên tiếng:
- Mình về đi.
- Ừ. - Tôi đút túi vải ấy vào túi quần rồi cũng đứng dậy.
- Tớ nhờ Nghĩa một chuyện được không?
- Được chứ.
- Nó… nó hơi kì kì đấy.
- Không sao đâu, Yến cứ nói đi.
- Thì.. tớ đi một đoạn… rồi Nghĩa đi theo đằng sau tớ được không? Như năm lớp mười ấy… Tớ muốn nhớ lại cái cảm giác ấy lần cuối… nhé?
- Tớ hiểu rồi.
Xe tôi đi theo xe nàng, cách khoảng hơn chục mét. Giống như hồi trước vẫn hay làm.
Cuộc sống này, bình yên nơi đâu khi mà tôi toàn gieo rắc đau khổ cho người khác? Khi mà với những người tôi yêu, tôi chẳng làm gì được ngoài gây cho họ những tổn thương, mất mát?
Nhìn từ phía sau, thi thoảng nàng lại đưa tay lên. Tôi biết, chẳng gì khác ngoài lau nước mắt cả. Sống mũi tôi bắt đầu cay cay, đoạn đường phía trước cũng đã nhòe đi từ lúc nào.
Cả hai đứa, cứ vậy mà đạp xe dưới cái nắng êm dịu của một ngày hè mát mẻ trên con đường quen thuộc, con đường giờ đang ngập tràn kỷ niệm và nước mắt.
.
Cảm giác tội lỗi nhất, có lẽ là mình không cố ý, nhưng lại làm tổn thương đến người khác, người mà trước đây mình luôn nghĩ rằng không thể nào mà sống thiếu được.
Tạm biệt em…
Tạm biệt nhé…
Thứ tình cảm ngây ngô, bồng bột đầu đời…
Tạm biệt…
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
:((
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
Drop rồi ạ
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời7 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời8 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà