Cô ta hét lên rồi đứng bật dậy. Chẳng biết cả lớp có bao nhiêu người giật mình, nhưng tôi thề tim tôi đứng lại ngay lập tức trong cái khoảnh khắc mà cái phần gót giày to đùng của cô ta giã vào chiếc bút ấy. Và chắc hẳn, từ trước đến giờ, tiếng vỡ vụn giòn tan của nhựa chưa bao giờ lọt vào tai tôi rõ ràng đến thế.
Ngồi thụp xuống, tôi vội nhấc bàn chân đó của cô ta lên. Từng thanh nhỏ màu hồng nằm cạnh nhau, yên ắng, cho tôi biết rằng đồ vật kỷ niệm duy nhất của người tôi yêu mà tôi có đã mất rồi.
Xin lỗi chứ, cái này thì vượt quá sức chịu đựng rồi. Tôi tức giận quay sang cô ta, nhưng chưa kịp chửi bới gì thì:
"Đét…" - Một cái tát như trời giáng làm tôi nổ đom đóm mắt.
- Đồ điên. Anh nghĩ mình đang làm cái gì vậy hả?
Tôi bật dậy, đôi mắt long lên lườm cô ta bằng ánh nhìn vô cùng tức giận. Đảm bảo một nghìn phần trăm mà đó là một thằng con trai thì tôi đã lao vào mà đồ sát nó rồi.
Có vẻ con người ấy cũng nhận ra được điều gì đó hiện hữu trên khuôn mặt tôi nên đang muốn nói điều gì đó lại chùn lại ngay, dù vẫn đang trong cơn giận dữ.
- Này! Cô cậu nghĩ mình đang ở đâu vậy hả?
Ông thầy từ cuối lớp lên tiếng như để dập tắt ngay những ánh mắt đa vẻ trong gian phòng lớn này.
- Em xin lỗi. - Tôi ngồi lại ghế, gắt gỏng mà không thèm nhìn - Tránh ra!
Sau cái rụt chân của cô ta, tôi cúi xuống nhặt mấy mảnh nhựa ấy lên bỏ vào trong balo.
- Thưa thầy, thầy cho em nộp bài trước.
Ông ấy cầm lấy tờ giấy, chỉnh lại gọng kính, hết nhìn tôi lại nhìn nó với vẻ khó hiểu.
- Chưa xong mà cậu nộp rồi à?
- Vâng, tại em thấy không khỏe, thầy cho em xin phép về trước luôn ạ.
Tôi nói rồi quay đi, chẳng cần biết ông ấy có đồng ý hay không nữa.
Về đến bàn, cô ta đứng dậy nhường lối cho tôi vào. Thế nhưng tôi chỉ đứng ở mép bàn, đưa tay vào xách balo lên rồi quay lưng ra ngoài.
- Chỉ là một cái bút thôi. Có cần...
- Im đi!
- Sao trên đời lại có người như thế này nhỉ?
- Vậy thì xin lỗi vì đã tồn tại nhé. - Tôi nói rồi đi thẳng.
Hôm ấy, tôi bỏ luôn cả ba tiết sau mà về phòng. Với cái tâm trạng nặng nề hiện giờ, tôi chẳng buồn làm gì cả.
Về đến nơi, việc đầu tiên tôi làm là lấy "cái bút" ấy ra "xem xét" rồi ngán ngẩm thở dài. Với tình trạng này thì chẳng còn cứu vãn được gì nữa cả. Tôi bỏ nó vào một cái hộp nhỏ, đặt lên trên mặt bàn gần đó rồi lăn ra nằm chềnh ềnh giữa giường.
Thường thường thì khi con người ta mệt mỏi, muốn tìm một nhịp chững trong những suy nghĩ bộn bề, họ sẽ có những giấc ngủ rất sâu.
Cũng bởi vậy mà đến giữa trưa tôi vẫn đang say sưa ngủ. Có lẽ sẽ thả giấc đến chiều luôn nếu không có mấy tiếng gọi bên tai mình.
- Anh ơi... anh gì ơi...
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
:((
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
Drop rồi ạ
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời7 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời8 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà