Tôi đang đứng trên tuyến buýt số 58 dần xa nội thành, tay xoay xoay tấm vé tháng. Trên xe cũng có khá đông người, ghế ngồi thì chật kín, mấy người khác cũng đang phải đứng như tôi.
Dường như mấy xe thuộc ngoại thành như này không được đầu tư lắm hay sao ấy, mà nóng gần chết nhưng chẳng có tí điều hòa nào cả. Trong khi mấy ngày trời nóng mà lên mấy cái xe trong trung tâm thành phố thì lúc lên với lúc xuống không cẩn thận còn bị sốc nhiệt.
Qua cầu Thăng Long, có hai, ba người xuống xe, cơ mà tôi vẫn chưa tìm được chỗ ngồi.
Đến điểm tiếp theo, chỗ khu công nghiệp Bắc Thăng Long thì mất non nửa xe đi xuống, nhìn thấy cả đống ghế phía cuối xe, tôi liền lách qua đám đông mà đi xuống.
Nhưng đột nhiên xe phanh gấp lại, làm tôi đang đi xuống bị quán tính đẩy chúi về phía sau va vào một người nào đó rồi ngã chổng kềnh ra sàn. Xung quanh có vài người không bám vững cũng chúi xuống như vậy, còn ai bám được thì cũng tái hết mặt sau cú phanh.
"Mẹ mày, sang đường không nhìn xe, muốn chết à?" - tiếng ông lái xe thò mặt qua cửa kính, mắng một thanh niên đang chạy nhanh về phía gầm cầu vượt, không ngoảnh lại.
"Mọi người không sao chứ?" - anh phụ xe chạy xuống rất tận tình... dìu mấy bạn nữ đứng dậy.
Tôi cũng quay sang người mình vừa va phải. Nhìn thì cũng có vẻ là sinh viên năm nhất như tôi:
"Cậu không sao chứ?"
"Ừ, không."
Cả hai thằng đứng dậy, phủi quần áo, tôi cúi xuống nhặt tấm vé dưới chân mình lên. Phía bên kia, cậu ta cũng làm tương tự. Tuy nhiên chiếc vé đó không có hình của tôi, nhưng tôi lại bị chú ý về phía dòng chữ đen quen thuộc cạnh đó:
"Trần Trung Nghĩa?"
"Trần Trung Nghĩa?"
Cả hai thằng chẳng ai bảo ai cùng đọc xong bất giác nhìn nhau ngớ ngẩn rồi cười. Ai ngờ đi xe buýt lại được gặp anh em cùng cha khác ông nội.
Trả lại vé cho tôi, cậu ta nhận vé của mình rồi xuống luôn bến xe buýt cạnh đó. Còn tôi thì lại quay lại phía cuối xe tìm chỗ ngồi.
Vừa ngồi xuống ghế là nhạc hai bên tai tắt, kèm theo mấy tràng rung lên tê hết đùi. Tôi giở máy ra, là mẹ.
"Dạ con nghe ạ?"
"Về đến đâu rồi?"
"Con vừa qua cầu Thăng Long."
"Thế tầm bao lâu nữa về đến nhà?"
"Con vẫn chưa biết, để khi nào về gần đến nơi con gọi mẹ ạ."
"Ừ, mà ăn gì chưa?"
"Con chưa. Hì, học xong cái về luôn ạ."
"Ăn tạm gì đi kẻo đói."
"Không, về nhà ăn cơm mẹ nấu ngon hơn."
"Cái mồm... cái mồm..."
"Hề hề..."
"Thế gần đến nơi điện nhé."
"Vâng ạ."
"Ờ."
Nghe giọng mẹ có vẻ mong lắm. Cũng phải thôi, con giai đi học cả tháng rồi mới về mà. Nghĩ lại thì cũng lâu thật, có khi hơn tháng ấy, tại mấy ngày nghỉ toàn mắc việc, nào thì chào mừng tân sinh viên, nào thì khám sức khỏe, hội thảo các thứ. Mãi giờ mới có thời cơ về.
Bấm màn hình xem giờ thì thấy máy tôi đã có mấy tin nhắn từ lúc nào, giở ra thì toàn là của X, tên của người bạn bí ẩn trong danh bạ của tôi. Chắc vừa rồi đứng, với cả xe đi rung nên không biết có tin nhắn đến.
"Này."
"Một đứa con gái bỏ nhà đi bụi thì có xem là chuyện bình thường không nhỉ?"
"Cậu?"
Đề xuất Tiên Hiệp: Già Thiên (Dịch)
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
:((
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
Drop rồi ạ
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời7 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời8 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà