Ào… Ào…
Một khi cơn mưa rào ập đến và cứ thế rơi thì thật khó mà biết được khi nào nó sẽ ngừng lại.
Tôi nép mình bên cạnh cái bảng bản đồ thành phố trong một bến xe buýt để hoang, nhìn ra từng tràng nước liên tiếp nhau dội ào ào xuống đường. Mặc dù đã đứng khá sâu vào phía trong, nhưng hai bên ống quần cùng đôi giày đã ướt hết cả.
Thôi, ngu thì đành chịu, ai bảo không thèm quan tâm số xe mà nhảy lên như đúng rồi. Chẳng ngờ lên phải cái xe đi về tận ngoại thành, tìm xe về được đến đây thì trời mưa to phải vào trú, cách nhà có cây số thôi mà đứng đây nửa tiếng rồi vẫn chẳng về được.
Gió thì lạnh, mưa vẫn rơi, mà chân thì đã bắt đầu mỏi. Tôi cứ đứng vậy mà đăm đăm nhìn ra con đường phía trước, càng lúc càng bị bụi mưa làm cho mờ mịt. Hai bác ở nhà đã được tôi báo về muộn từ trước.
Đợi thêm một lúc, gió đã bắt đầu lách vào khe áo ướt với da, làm tôi run lên vì lạnh. Có vẻ không ổn khi cứ đứng đợi như thế này rồi. Nhận ra được điều ấy, tôi ngập ngừng một lúc rồi liền phóng ra ngoài trời mà rẽ mưa chạy về nhà. Đã ngược chiều gió nặng thì chớ, lại còn cả rét nữa. Cứ nhìn về đằng trước một cái rồi lại nhắm mắt chạy, cả từng tràng nước xối xả vả vào mặt.
Huỳnh huỵch chạy trong cái tiết trời mù mịt mất cả hồi dài mới về đến nơi. Hai bác có vẻ như đã ngủ trước, tôi lấy khóa mở cửa ra rồi đi vào nhà mà không có ai cả, phòng hai bác đã khép rồi, cố gắng nhẹ nhàng không gây ra tiếng động, tôi đi lên tầng trên.
Nằm lăn ra sàn gạch hoa mà thở, mãi một lúc lâu lấy lại sức rồi tôi mới vào phòng tắm, lau qua người rồi vào ngủ say sưa không biết trời đất gì nữa.
…
Tôi thấy mình đang đạp xe trên con đường quen thuộc, khoác trên người cái áo đồng phục của trường cấp ba, xa xa mặt trời đang phả hơi nóng hừng hực, bất giác làm tôi nhắm tịt mắt lại, nhưng chẳng lâu sau thì ánh nắng cũng dịu xuống. Mở mắt ra, tôi thấy vành ô hồng vừa được căng ra trước mắt mình. Bỏ cả đường, ngoảnh lại ngay khi mà trong đầu tôi ngay tức thì dựng lên một hình ảnh.
Đúng rồi, chính là nụ cười ấy, mái tóc ấy, gương mặt ấy. Đang gần ngay bên tôi.
Tôi dừng khựng xe lại, mặc kệ nó đổ chổng kềnh mà quay sang ôm lấy nàng thật chặt, dụi đầu mình vào mái tóc hung đỏ ấy mà khóe mắt ứa lên ra từ bao giờ.
- Em có biết là… - tôi nói như khóc – Anh chờ giây phút… gặp mặt này… lâu như thế nào không…
Những tưởng nàng sẽ đẩy tôi ra, cho tôi một cái bạt tai hay bất cứ một thứ gì khác tương tự. Nhưng không, bàn tay nhỏ bé, mềm mại khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc tôi, dịu dàng:
- Không sao mà, chẳng phải em đã về rồi đây sao…
Chúng tôi cứ thế một lúc lâu, để thật lòng mà nói thì tôi không muốn rời đôi bờ vai ấy chút nào cả. Nhưng rồi tôi khẽ đẩy nàng ra, để nhìn rõ hơn khuôn mặt xinh đẹp ấy. Đôi mắt đó, nó không còn hồn nhiên, vô tư như hồi va vào tôi lần đầu tiên nữa. Như là có điều gì đó nặng trĩu trong ấy vậy, dù cho đó là gì thì tôi tin chắc chắn là do mình.
Rồi hai đứa lại lên xe, chở nhau trên con đường cùng niềm vui đoàn tụ.
Nếu như đây là mơ. Có lẽ trong suy nghĩ nhất thời lúc ấy, tôi thực sự muốn nó là một ảo mộng vĩnh hằng, nơi mà tôi được ở bên nàng, không còn những ngày tháng mệt mỏi tìm kiếm như ở thực tại nữa.
…
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
:((
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
Drop rồi ạ
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời7 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời8 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà