Logo
Trang chủ

Chương 153

Đọc to

Trước giờ tôi nào đâu đã được một ai đó gửi gắm cho một trách nhiệm lớn như vậy. Nhận thì sợ bản thân không gánh vác nổi, không nhận thì càng áy náy hơn, nhất là với tình trạng của anh Dương lúc bấy giờ.
- Nhận lấy đi, đừng để anh ra đi mà không yên tâm. - như thể đọc được trong tôi cái suy nghĩ đó, anh nắm chặt tay, nhìn tôi bằng đôi mắt như van nài.
- Vâng... Em sẽ cố gắng làm tốt.
- Cảm ơn chú.

Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông vừa dứt được một lúc, cũng là lúc cánh cửa gỗ to hé mở rồi Phương Linh đi vào với một khay lớn đang tỏa nghu ngút khói trên tay. Anh Dương ngay lập tức lại nói cười bình thường, trong khi tôi như trầm lại vì những suy nghĩ làm cô ta thi thoảng nhìn tôi nhăn mặt vì tưởng tôi không thấy ngon.
...
Ngày anh Dương mất. Trời không mưa, không nắng. Mây đen từ đâu kéo về hàng lượt làm không khí ủ rũ, đau buồn như thể bao trùm cả Hà Nội.
Tôi gặp Thảo khi cô nàng cũng đang đến nhà anh, cả hai không nói câu nào.
Trên bức ảnh lạnh lẽo, vẫn là chàng thanh niên bảnh bao đang nở nụ cười, cái tuổi vẫn còn yêu đời và khao khát sống. Bên dưới đó, người anh trai tốt bụng vẫn nằm im như đang ngủ một giấc ngủ ngon, xung quanh là tiếng nhạc dịu trầm cùng tiếng mõ khô khan cứ lặp đi lặp lại.
Phương Linh ngồi đó, dựa người vào một bên chân kệ để quan tài, đôi mắt vô hồn trên khuôn mặt thất thần cứ nhìn ra khoảng không trước mặt. Cô ta không khóc, có lẽ nước mắt cũng chẳng đủ để gột tả nỗi đau trong lòng của người con gái ấy bây giờ nữa.
Không đau...
...vì quá đau.

Nhìn cô ta như vậy, tôi chẳng khỏi xót xa thay trong lòng. Một sự mất mát vô cùng lớn mà chẳng thể nào bù đắp được.

Theo nguyện vọng của anh, anh sẽ được mang về gần bên mẹ ở một khu mộ ngoại thành, nơi có một phong cảnh thanh bình, cách xa khói bụi thành phố.
Trên cả chặng đường đi đôi ba chục cây số. Tôi, Thảo và Phương Linh ngồi trên một xe ô tô mà đi theo đoàn. Tôi và Thảo không nói gì. Còn Phương Linh thì vẫn vậy, ngồi ôm di ảnh mà như người mất hồn.

Tôi ngồi trên ghế cạnh tài xế, chống tay thả mắt ra khoảng trời bên ngoài cửa kính.

Có một người anh trai... Hai mươi mấy xuân xanh, sống chỉ để vun vén cho em gái mình hạnh phúc...

Có một người anh trai... Bỏ qua cả tình cảm cá nhân vì mong muốn dành cả trái tim cho em gái mình...
Có một người anh trai... Ngay lúc biết mình sắp cận kề cái chết. Điều mong mỏi đầu tiên và duy nhất là tìm được một người thanh thế lo cho em gái mình...

Phải, đã từng một người anh trai như thế...

Một người anh trai vĩ đại...

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

:((

Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

Drop rồi ạ

Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

7 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

8 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà