Logo
Trang chủ
Chương 158

Chương 158

Đọc to

Có lẽ phần lớn dân thành phố mới về quê đều không mặn mà với mùa hè nơi thôn dã. Nhưng hễ trải nghiệm qua một lần, ai nấy đều nhận ra niềm vui ở đây chẳng hề thua kém những chuyến du lịch hay nghỉ dưỡng đắt đỏ.

Mùa hè đích thị là thời điểm lý tưởng nhất để hòa mình vào thiên nhiên. Mọi công việc đồng áng, từ gặt hái đến phơi phóng, đều dồn vào đầu mùa, xong xuôi là tha hồ vui chơi. Bên tai lúc nào cũng văng vẳng tiếng ve kêu râm ran.

Mấy gã "giời" trong xóm cứ hễ biết nhà tôi có cô nàng đến chơi là y như rằng lết sang. Thằng nào thằng nấy mặt tươi rói như trúng số độc đắc. Ban đầu thì hớn hở làm quen, nhưng đến khi biết rõ gia cảnh đối phương rồi thì đứa nào cũng tự lượng sức mình, ỉu xìu như mèo bị cắt tai.

Đúng là làm thì lâu chứ chơi thì chóng vánh, thoắt một cái đã hết hè.

Tôi ngồi vắt vẻo trên nóc tum, nhâm nhi lon nước dâu vừa "chôm chỉa" được của con Hạnh, tận hưởng từng cơn gió mát rượi. Tám giờ tối, từ đây có thể bao quát gần như mọi ánh đèn trong tầm mắt, từ ngoài đường đến trong nhà. Ở quê, nhà cửa thường thấp và cách xa nhau, không san sát như ở Hà Nội. Cây cối nhờ vậy mà nhiều hơn, không khí cũng thoáng đãng hơn hẳn.

- Tìm thấy rồi! Hóa ra trèo lên tận đây.

Tôi nhìn xuống, Phương Linh đứng khoanh tay trước cửa, ngước nhìn tôi.

- Lên đây cho mát!

- Trèo kiểu gì? – Cô nàng hỏi, mắt láo liên tìm thang.

- Giơ tay nhảy lên bám lấy mép trên này, rồi đạp chân vào tường mà bật lên thôi.

- Anh thách tôi đấy à? Chân tôi ngắn hơn anh, làm sao mà làm được?

- Thế chờ tí xuống bây giờ.

Tôi ngửa cổ ực nốt chỗ nước còn lại trong lon, rồi ném nó sang cái vườn cây nhà hàng xóm. Co người nhảy xuống đánh "rầm" một cái, khiến cô nàng tái mét mặt.

Tôi lôi cái ghế băng ra, hai đứa ngồi xuống "tâm hự".

- Thế nào? Phát biểu đôi ba lời cảm nghĩ trước khi về nào? Về đây có vui bằng những năm trước đi chơi không?

- Có anh Dương đi cùng thì đi đâu tôi cũng thấy vui, không có anh thì chỗ nào cũng như nhau cả. – Cô nàng thở dài, ngước mắt lên bầu trời đầy sao – Nhưng quả thực là lần này về đây tôi vui lắm. Cả mẹ anh, cả em gái anh, bạn bè anh nữa, mọi người đều rất tốt. Lần đầu tiên tôi được biết đến thế nào là tình cảm gia đình và được nhiều người quan tâm đến vậy.

- Bởi thế mà tôi mới hay bảo cô mở lòng ra. Mẹ tôi bảo rồi, yêu ghét là quyền của mỗi người, không ai ngăn cấm hay điều khiển được cả. Nếu ngay lần đầu gặp mặt mà cô đã tỏ ra khó chịu hay thù địch thì chắc chắn người ta cũng chẳng ưa gì cô đâu.

Nói xong, tôi thấy Phương Linh vẫn đang trầm ngâm, có vẻ "lá khoai" đã ngấm nước, mặt nghiêm túc hẳn. Tự nhiên tôi lại muốn trêu chọc.

- Nhưng mà với một số người cực kỳ thích hợp với cô thì lại khác?

- Ai? – Cô nàng hỏi ngay.

- Trần Đông công tử. – Nói xong, tôi liền chạy biến xuống nhà.

- Á à… giỏi… - Cô nàng lập tức đuổi theo.

Tôi ba chân bốn cẳng chạy thục mạng. Nhưng vừa đặt chân xuống sàn tầng hai, tôi đã nhận ra một luồng "sát khí" còn ghê gớm hơn đang chờ sẵn.

Phương Linh vừa đuổi đến, thấy tôi bị kẹt giữa hai "họng súng" thì đắc ý, thốt lên "A ha…" báo hiệu điềm chẳng lành.

- Lão lấy lon nước em để trên bàn học đúng không?

- Đâu… đâu có… - Tôi ngoảnh lại, giả nai – Cô lấy của nó đúng không?

- Ờ… - Phương Linh nhếch mép cười – Lon nước dâu đúng không em? Chị vừa thấy hắn ta nốc cạn ở trên tầng đấy.

Ngay lập tức, ánh mắt con Hạnh nhìn tôi biến đổi từ viên đạn Beretta thành viên đạn Barret.

- Lão có biết đó là bạn em tặng sáng nay không? Em để làm kỷ niệm còn không dám uống.

- Thôi em nói nhiều làm gì! – Phương Linh vặn khớp tay – Mọi tư thù cá nhân hay tập thể đều có thể giải quyết bằng vũ lực mà. Vụ này phải xử, không thì trẻ con nó khinh.

Thế là hai "vũ nữ" lao vào "bụp" tôi túi bụi, cào xước hết cả tay. Đã thế, sau đó tôi còn phải trèo tường sang cái vườn kia tìm nhặt lại cái vỏ lon nữa. Vừa cầm lên tay là bị con chó bé bằng nắm tay đuổi chạy rẽ đất. Chẳng biết bạn bè gì, trai hay gái, quan trọng đến đâu mà huynh muội lại phải hành nhau kiểu ấy!

Sáng hôm sau, tôi và Phương Linh lại ra bắt xe xuống Hà Nội. Trông cô nàng có vẻ chẳng muốn rời xa nơi này chút nào, ngồi yên vị trên xe rồi mà mắt vẫn đỏ hoe. Mở cửa đưa tay ra ngoài như níu giữ chút không khí trong lành vào lòng.

- Này… - Cô nàng khẽ kéo vạt áo tôi.

- Gì?

- Tôi có thể về nhà anh nữa không?

- Hỏi ngu thế! – Tôi cười – Tất nhiên là được rồi.

- Nhớ đấy!

- Ờ.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Giới Thiệu: Vân Thâm Bất Tri Mộng
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

5 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

6 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà