Chiều hôm ấy, tôi buộc phải nghỉ học. Mặc dù hết tôi đến cái Hạnh khuyên bảo, nhưng Ngọc Mai nhất quyết đòi nghỉ ở nhà. Anh em tôi nói gì, nàng cũng chỉ lắc đầu, đinh ninh một câu:
- Nhỡ ở nhà cậu bị thế nào thì sao?
Cuối cùng, thấy không bảo được nàng, Hạnh nó cũng phải chịu thua, còn tôi thì bỏ cuộc.
Ăn cơm xong, nó nghỉ một lúc rồi đạp xe đi học luôn. Nhưng vẫn không quên thò đầu vào dặn tôi:
- Nhớ cẩn thận sức khoẻ đấy nghe chửa? Có gì phải gọi chị Mai luôn đấy.
- Dạ vâng. Em biết rồi ạ.
Rồi nó đi luôn. Con bé này càng lớn càng giống mẹ tôi, từ cả lời nói lẫn tính nết. Nếu khác, chỉ là cái bệnh thi thoảng chanh chua với đá đểu tôi mà nó vẫn chưa chữa được thôi.
Vào cái thời tiết chớm lạnh giữa tháng mười như bây giờ, có lẽ nằm đắp chăn thò cổ trên giường là sướng nhất. Nhưng tất nhiên là không phải với quả đầu đang nặng trĩu cùng cái khăn mặt ướt đắp trên trán như tôi vào lúc này.
- Trông cái ảnh này đẹp không này Nghĩa?
Nói rồi, nàng chìa màn hình điện thoại ra trước mặt tôi. Hơi nheo mắt để nhìn cho rõ, tôi thấy một cặp đôi đang ngồi tựa vai vào nhau cạnh một cây dừa trên bờ biển. Bầu trời tô điểm vài làn mây, những con sóng trên mặt biển đan xen vào và nối tiếp nhau đến tận chân trời.
Tôi vốn yêu màu xanh, bởi vậy bức hình chủ đạo màu trời và biển này nhanh chóng làm tôi thích thú.
- Đẹp lắm... Cậu kiếm ở đâu thế?
- Tớ lướt trên mạng, vô tình thấy.
- Hì.
Lúc sáng học về, bọn tôi có qua quán của mẹ Hoàng Yến để mua thuốc. Trưa, nhấn nhá được hai lưng bát cơm rồi uống liền một phần sau đó. Có lẽ giờ là lúc thuốc ngấm, cho nên tôi cảm thấy buồn ngủ kinh khủng.
- Đoạn tớ đăng lên Zing Me. Cậu nghĩ giúp một cái tiêu đề đi.
- Um... Biển xanh, cát trắng... nàng với tôi.
- Nghe ngộ ngộ ấy nhỉ? - nàng gãi má cười - Cơ mà cũng hay.
Tôi không trả lời, cơn buồn ngủ kéo mí mắt tôi sụp xuống.
Đưa ánh mắt yếu ớt về bên thành giường, Ngọc Mai vẫn đang bấm điện thoại, làn môi khẽ mấp máy:
- Làng quê... thành phố... anh và em...
...
Đợt ốm ấy, tôi phải nghỉ mất hai ngày. Ngọc Mai chỉ nghỉ học thêm buổi chiều ở nhà, còn sáng thì được cái Hạnh đèo đi.
Hoàng Yến có hỏi thăm đôi chút, chắc do nàng bận quá.
Qua đợt nghỉ ốm đấy là dập dình luôn 20-10. Sau mấy hôm nằm nhà trăn trở suy nghĩ thì tôi quyết định sẽ đập con lợn đất của mình ra để đi sắm quà, cơ mà… đếm đi đếm lại thì hơi thiếu.
- Alo. - giọng nghe vẫn ngái ngủ, chắc thằng bé đang yên giấc trưa.
- Huy à?
- Có gì bảo mẹ đi, gọi đến số tao rồi còn hỏi.
- Ờ thì... Mà mày còn tiền không? Tao mượn đôi ba lít.
- Còn. Mà để mày làm gì?
- Cứ cho tao vay đi.
- Ờ... Đến mà lấy.
Tôi mặc vội quần áo, xông ngay xuống nhà xách xe đạp phóng đi luôn.
Lâu lâu không cầm nhiều tiền trên người, nên vừa đạp tôi cứ vừa nhìn quanh kẻo bị giựt mất. Mặc dù là biết mình lo hão, nhưng vậy vẫn hơn.
Dẫu chỉ đến nhà nó đúng có một lần vào dịp Tết, tuy nhiên không khó để tôi nhầm đi đâu được khi còn cách một quãng xa là đã có thể nhìn thấy căn biệt thự nguy nga tráng lệ ấy rồi.
Một tay nó mở cổng cho tôi, tay kia che miệng ngáp.
- Có việc gì mà phải vội, vào đây.
Hai thằng lên thẳng phòng nó trên lầu.
- Này, cầm lấy. Nó chìa về tôi tờ năm trăm xanh đét.
- Vãi. Nhiều thế, tao vay tầm ba trăm thôi.
- Thì cứ cầm đi, thừa đưa lại. Chứ giờ làm đếch gì còn tờ khác.
- Ờ... – tôi miễn cưỡng nhận lấy.
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời5 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà