Những cơn mưa đông lất phất rải mình trên những tà áo dài và vành ô của đám học sinh đang nối hàng dài đi đến trường trong buổi sớm mai. Tôi chẳng ưa gì mưa đông, chúng mang theo cái buốt giá của mùa đông lạnh lẽo. Chúng phảng phất trên da thịt như xé vào tâm can bất kỳ ai mà chúng vô tình chạm phải, nhất là những người đang mang chuyện buồn, những nỗi buồn về tình yêu, những nỗi buồn khiến cõi lòng họ cũng như mùa đông kia, cô độc và lạnh lẽo.
Ngày hôm đó, trời cũng lất phất mưa bay như hôm nay. Mà hình như còn nặng hạt hơn, khiến tôi và Ngọc Mai đang trên đường từ quán điện tử về nhà phải tấp vào mái hiên một ngôi nhà ven đường để trú. Thời tiết lạnh lẽo thế này thì bị ướt có vẻ chẳng hay ho gì. Ai ngờ đâu, lúc ấy tôi lại chứng kiến một cảnh tượng mà có lẽ chẳng bao giờ tôi có thể quên được cái cảm giác ấy.
Trong khi Ngọc Mai đang mải ngắm nhìn hàng dây leo ở bức tường rào bên cạnh cổng, tôi lại hướng mắt ra đường, ngắm mưa bay cùng sương chiều tối khiến cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo. Đột nhiên, một ánh đèn xe máy vụt qua bên kia đường, tôi thoáng thấy bóng hình Hoàng Yến ngồi đằng sau. Không chắc chắn lắm, tôi căng mắt ra nhìn kỹ hơn. Ánh đèn pha hắt vào tấm biển quảng cáo trên cột đèn giữa đường, phản chiếu lại phía chiếc xe, dù yếu ớt nhưng cũng đủ để tôi nhận ra chính là nàng, ngồi phía trước xót xa thay lại là thằng Luân chứ không phải ai khác.
Chiếc xe máy lao đi rất nhanh, để lại phía sau một âm thanh gào rú cùng một trái tim tan vỡ.
Bóng người và xe khuất dần vào màn mưa rồi biến mất. Tôi lặng thinh nhìn theo, lòng như thắt lại.
- Nghĩa! Rét à? Lùi vào trong này kẻo hắt đấy.
Ngọc Mai kéo tôi bằng một cái nắm tay ấm áp, như thể nàng sợ tôi sẽ chạy ra ngoài đường bất cứ lúc nào.
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của nàng, tôi chẳng nỡ buồn. Tôi biết nàng đã rất cố gắng để tôi vui lên. Giờ mà ủ rũ thì thật có lỗi. Mà thật lòng, đắm mình vào nụ cười trên môi nàng thì khó mà tỏ ra buồn được.
- Hì. - Tôi gượng cười - Tớ ngắm mưa ấy mà.
- Ây chà. Tâm hồn nghệ sĩ nhỉ.
- Chuyện, thích thì làm thơ luôn này.
- Làm luôn đi xem nào.
- Chờ tí.
Rồi tôi đăm chiêu suy nghĩ, nhìn ra con đường mưa, lắp ghép các câu từ trong đầu. Hình bóng một người con gái ẩn hiện.
- Đường dài phảng phất hạt mưa đông,
Chôn giấu trong tim một bóng hồng.
Chẳng phải xa xăm ngay cạnh đó,
Gió phả hơi sương có lạnh không?
Đọc đến câu thứ ba, tôi đã thấy Ngọc Mai thoáng đỏ mặt. Đợi tôi đọc hết, nàng mới hỏi:
- Uây, đùa tí mà làm được luôn ấy à?
- Chuyện.
- Mà cái bài ấy là nói tớ đấy à?
- … Ừ.
Tôi gật đầu, trong lòng đấu tranh tư tưởng. Thật ra thì hai câu đầu là tôi gửi cho Hoàng Yến, nó là cảm xúc thật của tôi. Nhưng không muốn Ngọc Mai biết tôi còn nhớ chuyện cũ nên mới thay đổi như thế.
Một lúc sau, khi đường lớn lên đèn thì cơn mưa chỉ ngớt đi một chút.
- Thôi về đi. - Ngọc Mai đề nghị.
- Ừ, tớ cũng đang định bảo. Mưa cứ kéo dài thế này thì trú mãi cũng không phải cách.
- Hề. Mưa bay dưới ánh đèn. Trông cũng lung linh ra phết.
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
:((
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
Drop rồi ạ
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời7 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời8 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà