Nói rồi tôi kéo Ngọc Mai ra hai máy trống cạnh nhau. Mấy thanh niên trong quán cứ phải gọi là dán hết mắt vào nàng như thấy người nổi tiếng vậy. Một cô nữ sinh xinh xắn, đáng yêu đang tung tăng trong quán net, đến tôi đi cùng còn thấy lạ huống chi là bọn nó.
Lần đầu chơi, có vẻ như nàng thực sự choáng ngợp khi trải nghiệm. Lại còn cứ ngơ ngơ ra khiến tôi cứ luôn miệng chỉ trỏ rồi hướng dẫn từng tí một.
- Không ổn rồi. Cậu mới chơi, không đánh ở máy chủ này được.
- Thế sao giờ? - Nàng hỏi nhưng vẫn đang cầm súng bắn liên hồi - Ầy, sao bắn mãi mà nó không chết nhỉ.
Tôi phì cười, với tay bật nút Tab lên.
"Wao... 2 31, cả một chiến tích kim tự tháp đấy."
Tôi nén cười, ôn tồn bảo:
- Cậu phải căn tâm rồi dí vào đầu ấy, chứ dí liền chuột thế không ăn thua đâu... A, hay tạo phòng AI nhỉ?
- Mả cũ chỉ sao ma lới làm vậy. - Ngọc Mai cười tươi rói.
Đàn Zombie của đợt một vừa ra là nàng khóc thét lên vì sợ, chạy ra chỗ tôi đứng bấm nút Space liên tục để nhảy lên, người nàng ở ngoài cứ nhấp nha nhấp nhổm làm tôi buông cả chuột để ôm bụng cười.
Lúc này tôi như mới nhận ra, tất cả chỉ là Ngọc Mai muốn giúp tôi quên đi nỗi buồn rồi vui lên thôi. Và có lẽ công sức của nàng không hề hoài phí, nàng đã làm được điều đó, giờ đây tôi thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chứ không rối như tơ vò như lúc trước nữa.
Tự nhiên tôi biết ơn nàng quá. Nhìn nàng, tôi muốn nói ra lời cảm ơn nhưng cổ họng như có gì đó nghẹn lại, chẳng nói nên lời. Tôi chỉ giữ lại ánh nhìn cảm kích đến nàng một hồi lâu.
Ngọc Mai vẫn ngồi đó xả hết băng đạn này đến băng đạn khác, trông rất chi là… bạo lực. Nhưng sao trong mắt tôi lúc ấy, hình ảnh này lại quá đỗi dễ thương. Trong đầu tôi bừng lên một cảm giác khó tả.
Mặc dù không biết rõ đó là gì. Nhưng có lẽ, ngay lúc này… hình ảnh của Hoàng Yến cùng bao đau thương đã không còn trong tâm trí tôi nữa.
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
:((
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
Drop rồi ạ
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời7 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời8 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà