Logo
Trang chủ

Chương 71

Đọc to

Nhờ ánh đèn, tôi có thể nhìn thấy từng chùm mưa phía trước mặt, lả lướt theo từng cơn gió. Có những hạt va thẳng vào tôi, nhưng một số khác lại tinh nghịch lướt qua tôi rồi vương trên áo người con gái sau xe.

- Đi nhanh lên được không Nghĩa?

- Sao nghe giọng cậu run run thế? Rét à?

- Ừ! Mưa thấm áo rồi tớ lạnh quá.

Tôi dừng xe ngay lại, cởi nhanh áo khoác của mình trùm lên vai nàng.

- Cậu mặc vào ngay kẻo ốm đấy.

- Vậy cậu khoác bằng gì?

- Tớ là con trai, khỏe hơn cậu nhiều, đừng lo.

Ngọc Mai phụng phịu, miễn cưỡng mặc vào.

- Ấm hơn không?

- Có! - Nàng đáp nhẹ, kèm theo một cái gật đầu thẹn thùng.

- Bám chắc nhé, tớ đi nhanh đây, không thì nước mưa ngấm vào người đấy.

Tôi khẽ rùng mình, co cẳng đạp thật nhanh mặc cho gió mưa tạt vào mặt.

- Vẫn rét à Mai?

- Ừm. Tại đi nhanh quá.

Đột nhiên trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ lạ lùng. Phải mất một lúc tôi mới dám nói ra.

- Nế... nếu cậu... rét quá... - Tôi lắp bắp, không biết do lạnh hay do ngại - cậu... cậu... có thể... ôm...

- Haha. Ôm cậu ấy à?

- … - Tôi gật đầu.

- Hì. Giờ cậu chưa sẵn sàng đâu.

Mặc dù không hiểu ý nàng lắm, nhưng tôi cũng đủ tỉnh táo để hiểu được câu trả lời trong đó. Nên lại cặm cụi đạp tiếp.

Xung quanh, trong tầm mắt của tôi, cả con đường dài vắng lặng không một bóng người. Trời tối rét, lại còn mưa gió thế này chắc chẳng ai muốn ra đường, dù mới chạm bảy giờ tối. Tuy mưa không nặng hay dày hơn, nhưng gió rít mạnh hơn khá nhiều, làm chốc chốc người tôi lại lạnh run lên từng chập.

- Hây da, xem ra lại phải mạo phạm công tử rồi.

Một vòng tay…

Thật ấm áp…

Người tôi như nóng lên ngay trong buổi tối mùa đông này…

Nhưng…

Tôi chợt nhớ đến Hoàng Yến…

Rồi lắc đầu thở dài…

Chắc giờ nàng chẳng còn nhớ gì đến tôi đâu…

Hai ngày trôi qua, nhưng cơn mưa ấy vẫn chưa có dấu hiệu tạnh. Y như nỗi lòng của tôi, cũng chẳng thấy có biểu hiện nào sẽ ngừng đau buồn. Người con gái mình thích giờ lại thân với thằng mà mình ghét cay ghét đắng, có ai vui nổi hay chí ít là tỏ ra bình thường được.

Tôi nhìn ra sau xe, Ngọc Mai vẫn cần mẫn che ô cho tôi và quay sang nói chuyện với cái Hạnh.

Có lẽ ở bên nàng, tôi có thể tìm được một cảm giác bình yên, nhưng có vẻ đó chỉ là cảm giác tạm thời mà thôi. Đã nhiều lúc tôi tự nhủ, rằng liệu mình có nên tiến tới với Ngọc Mai không?

Tuy nhiên, cái suy nghĩ ấy sớm bị tôi dập tắt. Có lẽ Ngọc Mai thích tôi, nhưng biết đâu tình cảm ấy chỉ bắt nguồn từ một sự biết ơn lúc còn nhỏ. Mặt khác, tôi vẫn nhận ra tình cảm tôi dành cho Hoàng Yến là rất nhiều và rất thật lòng. Chẳng thể nào tôi có thể yêu nàng khi trong tim tôi vẫn còn đang tơ tưởng đến một cô gái khác.

Chung quy vẫn chỉ là buồn…

Đề xuất Tiên Hiệp: Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

:((

Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

Drop rồi ạ

Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

7 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

8 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà