Logo
Trang chủ

Chương 72

Đọc to

Chẳng hiểu sao mấy cái dòng suy nghĩ ấy, tuy tôi đã có câu trả lời mà cứ bám riết lấy tâm trí tôi mãi không chịu buông tha, làm tôi cứ ngơ ngơ như thằng mất hồn. Đến nỗi bị túm lên kiểm tra ngay trong giờ văn, cái môn mà tôi yếu nhất. Tất nhiên, tôi chẳng thể nào trả lời được một chút nào và chiếm luôn một suất trong sổ đầu bài, điều mà gần như từ lúc tôi vào cấp 3 chưa từng bị bao giờ. Nếu mà lúc bình thường, chắc là tôi sẽ thất vọng về bản thân mình lắm.

Nhưng giờ tôi chẳng còn quan tâm đến, nó như cầm một chiếc bút viết lên một tờ giấy đã nhuốm mực đen vậy, có viết gì lên nữa cũng vẫn là màu đen thôi.

Tôi ngày càng trở nên bơ phờ hơn trong sự lo lắng của Ngọc Mai. Nhưng về nhà, khi có mẹ, tôi luôn phải tỏ ra bình thường nhất có thể.

Trưa hôm sau, vừa ăn xong, tôi lên phòng và nhận được một tin nhắn đã được gửi từ bao giờ.

- Nghĩa à? Tớ Yến đây.

Sau bao ngày, nàng lại chủ động nhắn tin cho tôi ư? Ngạc nhiên thật.

- Sao cậu lại dùng số này? – Tôi hỏi vì thấy nguồn tin nhắn không phải số trong danh bạ.

- Máy tớ hết tiền, mà tớ đang cần nói với cậu chuyện này. Nên phải mượn máy khác.

Nghe vậy là tôi tin sái cổ ngay. Giờ nghĩ lại thì thương thay cho một thanh niên thiếu thốn tình cảm.

Tôi hỏi lại:

- Vậy cậu định nói tớ chuyện gì?

- Chiều nay. Cậu có thể một mình đến trường sớm được không?

- Sao lại vậy? Tớ biết được không?

- Cậu cứ đến đi rồi sẽ biết. Gặp nhau ở lán xe sau lớp cậu nhé.

Tự đặt cho mình một dấu hỏi lớn. Nhưng ngay lập tức bị niềm vui sướng lấn át. Tôi chạy luôn sang nói với Ngọc Mai chiều đi cùng xe với cái Hạnh. Thấy vẻ vui tươi của tôi, tuy nàng có vẻ hơi tò mò, nhưng cũng đồng ý ngay.

Mười phút sau, tôi đạp xe thật nhanh lên trường với tâm trạng rộn ràng khó tả.

Tôi ra ngay lán xe, nhưng không có ai cả. Xem lại đồng hồ, thì ra tôi đến sớm quá. Bèn hạ chân chống xe, ngồi trong cái mái xập xệ của lán xe mà chờ đợi.

Chán chán, tôi đảo mắt nhìn quanh. Chợt dừng lại ở một cái gì đó trông như bìa vở thò ra ngoài một bụi cây dại gần đó. Tôi cúi xuống rẽ thử đám cây thì tá hỏa khi đập vào mắt dòng chữ:

Sổ Ghi Đầu Bài

Cầm lên xem có phải không. Nhưng vừa nhấc khỏi bụi rậm một chút, tôi giật nảy mình vì tiếng người đi đằng sau.

Hoàng Yến…

Không…

Còn một người nữa theo sau nàng…

Là một ông bảo vệ…

- Ra đây định hủy sổ đầu bài à?
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Vô Địch Thiên Mệnh
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

:((

Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

Drop rồi ạ

Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

7 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

8 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà