- Thấy sao rồi?
- Dạ...?
- Mẹ hỏi thấy sao rồi?
- Bình thường mẹ ạ... - Tôi đáp rồi lại lẳng lặng nằm xuống.
- Mẹ thấy chẳng bình thường chỗ nào cả. - Bà khẽ lắc đầu - Nói ra đi, nhẹ lòng hơn đấy.
Tôi gác tay lên trán.
- Mẹ có tin con là thằng ăn cắp không?
- Sinh con ra, nuôi nấng dạy dỗ gần hai mươi năm rồi. Sao mẹ lại không biết tính con mình ra sao được. Tất nhiên là mẹ không tin rồi.
- Vậy sao có những đứa trong lớp không tin con, nói con là thằng ăn trộm? - Tôi ấm ức nói, đồng thời thấy khóe mắt như cay cay - Đánh nhau chịu đau thì con chẳng coi ra gì, nhưng bị xỉa xói kiểu ấy con chịu không được...
Tôi nói rồi gục xuống gối mà cố chặn cảm xúc.
- Con biết việc khó nhất trong cuộc sống này là gì không?
- Là... gì ạ?
- Là làm hài lòng tất cả mọi người. - Mẹ khẽ vuốt lên tóc tôi - Giờ nghĩ trong đầu cái người mà con ghét đi.
Ngay lập tức vầng khói đen mờ ảo đang luẩn quẩn trong tâm trí tôi tụ lại ngay thành một hình ảnh sắc nét, thằng Luân.
- Là đứa con đánh hôm nay à?
- Vâng.
- Vậy danh sách ghét của con có nhiều không?
- Cũng có mấy đứa ạ.
- Ừ, yêu, ghét là bản chất tình cảm của con người. Mẹ không bao giờ cấm. Nhưng mà phải đúng thì hẵng nên ghét.
- Nó hại con ra đến mức này mà, con ghét sai nó sao được.
- Vậy theo con nghĩ thì nó có ghét con không?
- Có chứ ạ.
- Vậy con có quan tâm nó ghét con như thế nào không?
- Dù gì nó chẳng ghét con rồi, nghĩ làm gì nữa mẹ.
Mẹ khẽ cười rồi lại hỏi tiếp:
- Thế giờ mà Mai nó ghét con dù chỉ một chút thôi, con có quan tâm không?
- Có chứ mẹ. Trước giờ hai đứa con vẫn chơi thân với nhau suốt mà. Nếu mà bị ghét thì phải tìm cách gỡ bỏ nó đi chứ.
- Mẹ biết mà. - Tay mẹ lại đưa lên vuốt tóc tôi - Qua hai câu trả lời con thấy đấy. Nếu như bị những người ghét mình nói xấu thì không nên để ý làm gì. Quan trọng là người mình quý luôn tin tưởng mình là được rồi. Trên thế gian này đâu phải ai cũng quý mình đâu.
Ra là vậy, nghĩ lại thì những đứa ghép tội cho tôi ở trong lớp cũng toàn đứa tôi chẳng chơi cùng, năm nay xếp lớp mới học cùng chứ chẳng qua lại gì trước đây cả.
- Con cảm ơn mẹ. Con hiểu ra rồi.
Mẹ tôi cười:
- Thế giờ thấy trong người ra sao?
- Đỡ chán hơn nhiều rồi ạ.
- Không phải mặt tinh thần, cái mẹ muốn hỏi là về thể chất ấy.
Tôi nhìn quanh người mình như thể tìm một vết thương trước khi chợt nhận ra một điều vô cùng quan trọng.
- Con thấy đói. - Tôi cười khổ.
- Nhưng nãy bảo không ăn nhỉ. Để mẹ xuống nói hai đứa kia.
- Ấy... Con xuống ngay giờ đây.
- Ừa. Coi như anh khôn ngoan. - Mẹ tôi đi ra cầu thang, ngoảnh lại nhắc - Đi rửa mặt đi, mắt toèn hoèn hết lên rồi kìa.
- Tại mẹ nói hay quá nên con xúc động mà. - Phần nào bản tính tăng động của tôi đã quay trở lại.
- Sư bố anh. - Mẹ khẽ kí nhẹ vào đầu tôi rồi bảo thầm - Tí xuống nhớ phải hỏi han cái Mai đi, con bé nó lo lắm đấy.
- Vâng.
Vừa đi vào nhà tắm, lòng tôi lại hỗn độn bao nhiêu là suy nghĩ. Ngọc Mai... Sao cậu ấy cứ bên cạnh quan tâm, lo lắng cho tôi như vậy? Trong khi tôi thì… Tình cảm đơn phương sao có thể làm một người con gái mạnh mẽ được như thế? Trong lòng tôi, nàng thật sự là một con người cao thượng. Nhưng càng thấy nàng cao cả bao nhiêu, tôi lại càng thấy có lỗi bấy nhiêu. Quả là đường thương đau đày ải nhân gian.
“Phải tỏ ra vui vẻ trở lại.” – Tôi tự nhủ rồi đi ra ngoài.
Xuống đến chân cầu thang, mẹ tôi đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó, ra hiệu cho tôi đi ăn trước.
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
:((
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
Drop rồi ạ
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời7 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời8 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà