Logo
Trang chủ
Chương 2: tiếng hét bí ẩn

Chương 2: tiếng hét bí ẩn

Đọc to

Lý Hạo giật mình tỉnh giấc, theo thói quen vớ lấy cái điện thoại cũ, cậu mắt tỉnh mắt mơ bất điện thoại lên rồi nghĩ bụng 

-nay lạ nhỉ, mới ngủ có tí mà đã tới 10h rồi à, mà sao tối rồi mà nhà thằng nào còn hát karaoke om sòm vậy 

sau khi nhìn kỹ điện thoại, cậu mới tá hỏa 

-Cái đéo gì, 1h sáng sao, mình ngủ quên mất rồi, sao nay cảm giác ngủ nhanh vậy ta. Sau đó, Lý hạo bấm số gọi cho Tôn Kiến Minh, nghĩ rằng chắc nó kiểu gì cũng đang ngồi quán nét, nhưng chuông reo mãi vẫn không có hồi âm, lúc này cậu mới biết là không có sóng. 

-Gì nữa vậy, sao lại không có sóng, đây là nơi gần trung tâm thành phố rồi đấy, xung quanh một đống giây điện mà kêu không có sóng. 

Nghĩ rằng cái điện thoại bị hỏng, cậu mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nay trời có vẻ tối hơn mọi khi, sau đó Lý Hạo nhanh chóng mặc quần áo rồi mở cửa nhà, sau đó chạy ra bấm thang. Mà cậu cũng rất thắc mắc, sao nửa đêm lại có ai hét, chẳng lẽ có sát nhân, cậu lại rùng mình 

-địt mẹ, lỡ đâu cái tên sát nhân giết cô gái ở tòa chung cư đó nay lại tới đây giết người tiếp. Không!không đúng, chỗ chung cư có cách mình cũng phải 5km, đường tới đây có cả đống khu chung cư khác, làm gì mà nó lại chọn khu chung cư này, với cả dân cư ở đây ít nữa. 

Bỗng cậu nghe tiếng hỏi 

-Anh cũng là cư dân tầng này à, đi đâu vậy 

Lý hạo giật mình nhìn lại, cậu trợn tròn mắt. Đó là 1 thanh niên dáng người cao to tầm mét 8, mặc 1 cái áo Trench Coat ( Là loại áo khoác dài truyền thống có nguồn gốc từ quân đội Anh thời Thế chiến, nhưng ngày nay được biến tấu thành biểu tượng thời trang), tóc dài buộc thành hình đuôi ngựa, đang đứng ngậm điếu thuốc. Cậu cảm thấy kỳ lạ, Lý hạo nghĩ 

sống ở đây đã 3 năm, ở tầng này chỉ có đúng 4 hộ sinh sống, là nhà lão Vương, ông Lý, nhà cậu, với cả 1 tên mập béo mỗi tuần chỉ ra ngoài 1 lần để đổ rác. Cậu hỏi thử hắn 

-ờ đúng rồi, tôi là người sống ở tầng này, anh cũng sống ở đây à 

Tên cao to trả lời 

-à không, tôi tới đây có việc 1 tý, mà anh chắc cũng nghe thấy tiếng hét đúng không 

-à đúng rồi, do tôi không ngủ được nữa nên mới xuống nhà 1 tý 

Tên cao to nhíu mày, hắn nói 

-Tôi khuyên anh, bây giờ nên về nhà rồi nằm ngủ 1 mạch tới sáng mai, đợi khi nào tôi qua gọi thì ra ngoài 

Lý Hạo trợn mắt, do lâu ngày sống 1 mình, mẹ đi xuất khẩu lao động, nên Lý Hạo không có đạo đức cho lắm, tự nhiên hôm nay có 1 bố đời như vậy, còn ra lệnh cho cậu. 

-Này, anh là bố tôi đấy là, tôi làm gì thì mắc mớ gì tới anh. 

Tên cao to hơi bất lực 1 tý 

-Nhưng anh sẽ làm cản chở công việc của tôi đấy, với cả bây giờ tình hình không được tốt lắm. 

Lý Hạo nổi giận nói:

-Này tên kia, anh từ đâu ra, sao lại đứng đây rồi lảm nhảm mấy cái không ai hiểu nổi vậy. Bây giờ ông đây đang rất mệt, tối nhất là ngươi đừng nói gì nữa, không đến lúc ăn đấm lại kêu dừng tay. 

Sau khi đỡ tức 1 tý, cậu ta mới để ý cái thang máy, rõ là lúc bấm đang ở tầng 3, nãy giờ nói chuyện với tên này cũng phải 5 phút, sao bây giờ nó vẫn dừng ở tầng 3 vậy, hay là thang máy hỏng. Tên cao to nói 

-Đúng như tôi đoán rồi, bây giờ muốn đi về cũng không được, xong nốt nhiệm vụ lần này là mình sẽ được nghỉ phép 1 tuần rồi. 

Sau đó hắn ngáp 1 cái rồi mặt bình thản mở cửa cầu thang bộ rồi đi xuống lầu. Lý hạo cũng thắc mắc, không biết tên đó là ai, từ đâu tới, sao nãy giờ hắn cứ lảm nhảm về nguy hiểm, đúng như dự đoán, rồi nhiệm vụ. Lúc này, 1 cơn ớn lạnh mới chạy ngược lên sống lưng rồi tuồn lên não của Lý Hạo. 

-Không lẽ..không lẽ nào đúng như mình nghĩ, tên sát nhân đó đang ở đây. 

Dù hổ báo là thế, nhưng dù gì Lý hạo cũng chỉ là 1 thiếu niên, chưa trải sự đời. Đối mặt với 1 tên mối nguy hiểm mà có thể bản thân sẽ chết thì đương nhiên ai cũng sẽ sợ hãi, Lý Hạo nghĩ thầm 

-Thôi, bây giờ chẳng còn có hứng đi net gì nữa, chắc là mình nên làm theo đúng những gì tên kia nói, về nhà đánh 1 giấc thật ngon rồi đợi anh ta gọi dậy. 

Nghĩ vậy cậu liền chạy 1 mạch về lại căn hộ, sau đó mở cửa, nhanh chóng chạy vào trong rồi chốt cửa lại. 

-Phù cuối cùng cũng về tới nhà, nhà nhỏ như này thì chắc không có thằng sát nhân nào trốn trong này được đâu. 

Nghĩ vậy, Lý Hạo thở dài rồi quay đầu lại. Mắt hắn trợn to, lòng đen co lại như hột nhãn, cảm giác sợ hãi chưa bao giờ nhiều tới vậy. trước mặt hắn, không phải là căn hộ ấm áp mọi ngày, mà là 1 hành lang dài, phủ bụi cũ kĩ như bỏ hoang, căn hộ dọc hành lang thì cửa mở toang, thoang thoảng còn có mùi tanh. 

-Mong rằng, đây chỉ là 1 cơn ác mộng, mau tỉnh dậy đi, Lý Hạo!

Đề xuất Voz: Tôi Thay Đổi Từ Khi Có Siêu Năng Lực
Quay lại truyện Lệ Quỷ
BÌNH LUẬN