Đêm khuya tại hậu sơn, bên cạnh thủy đàm.
Thác nước đổ xuống ầm ầm, bọt tung trắng xóa, mang theo hơi lạnh buốt giá. Mặt nước phản chiếu vầng trăng nhàn nhạt, gợn sóng lăn tăn. Đêm nay trời không tuyết, trăng sao vằng vặc, không khí trong lành, hương tùng bách thoang thoảng. Chẳng cần nói lời nào, chỉ cần đứng yên tại đây cũng đủ để hòa mình vào bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp.
Triệu Trường Hà cùng Lạc Thất đứng lặng bên đầm, hồi lâu không ai nói tiếng nào. Cả hai đều có cảm giác rằng chỉ cần mở miệng, khung cảnh yên tĩnh tuyệt mỹ này sẽ lập tức tan vỡ.
Nhưng sự im lặng này cũng có chút không tự nhiên. Cớ sao mình lại hưởng thụ sự yên tĩnh này bên cạnh hắn? Đâu phải đến đây để tâm tình yêu đương.
Lạc Thất khoanh tay, liếc xéo Triệu Trường Hà, cuối cùng nàng là người phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch: “Tắm trước hay đột phá trước?”
Luôn có cảm giác hai chữ “đột phá” lúc này dường như mang một tầng ý nghĩa khác...
Triệu Trường Hà trầm giọng đáp: “Ngươi tắm trước đi, ta vào rừng luyện một lát để làm nóng người.”
Nói xong, hắn liền quay người như chạy trốn, lao thẳng vào rừng cây, bóng người nhanh chóng khuất sau những tàng cây rậm rạp.
Lạc Thất bĩu môi. Miệng thì luôn tự xưng Triệu lão đại, Tiểu Bá Vương, hóa ra vẫn chỉ là một thiếu niên chưa trải sự đời mà thôi.
Nghĩ cũng tức, bình thường một mình lặng lẽ đi tắm, cứ thế thoát y nhảy xuống là xong. Bây giờ biết rõ hắn ở gần đây, tay đặt lên đai lưng hồi lâu mà không dám cởi. Cảm giác cứ như đang cởi đồ ngay trước mặt hắn vậy, dù biết thừa tên kia rất biết điều, không dám nhìn trộm.
Tự dưng lại để hắn gác làm gì không biết? Đúng là vướng víu.
Lạc Thất đắn đo một hồi, cuối cùng tức giận quát lớn: “Đừng có trốn kỹ như vậy, ai biết ngươi có đang nhìn lén ở xó nào không? Tìm một chỗ nào đó quay lưng lại, nhưng phải ló cái đầu ra cho ta thấy, để ta còn yên tâm!”
Triệu Trường Hà: “...”
Ló cái đầu ra. Ngươi đang mời ta xem đấy à?
Hắn còn đang do dự chưa biết đáp lời thế nào, Lạc Thất đã lại giục: “Nhanh lên, hay là thật sự muốn nhìn lén?”
Triệu Trường Hà thở dài: “Ta chưa từng nghe thấy yêu cầu nào kỳ quặc như vậy đấy.”
Không phải ta muốn xem, là ngươi ép ta xem. Vậy thì đành bất đắc dĩ liếc một chút vậy.
Hắn chậm rãi bước ra từ sau một gốc tùng, đứng tấn sau một bụi cây phủ tuyết, vừa vặn chỉ để lộ cái đầu hướng về phía đầm nước. Lạc Thất thấy vậy quả nhiên yên tâm hơn vài phần, hài lòng gật gù rồi mới bắt đầu cởi áo.
Triệu Trường Hà chắp tay đứng tấn, nhưng cặp mắt sau lưng dường như đã hiển lộ thần uy. Giờ phút này, hắn trông thấy rõ mồn một một thân thể trắng như ngọc dần hiện ra dưới ánh trăng tuyết, tinh khiết như trăng, trong ngần như tuyết.
Một dải lụa quấn ngực thật dày che đi phần cốt yếu, Lạc Thất cảnh giác liếc nhìn cái đầu của Triệu Trường Hà rồi mới từ từ cởi ra.
Tựa như thỏ ngọc dưới trăng đang ngậm nụ anh đào, đột ngột bung mình nhảy ra.
Vậy mà lại không phẳng. Tuy không tính là lớn, nhưng chắc chắn không hề phẳng.
Triệu Trường Hà bất giác khua tay múa chân một cái. Tên xử nam chết tiệt này cũng chẳng biết nó tương ứng với cúp gì, đoán chừng là A+ hoặc B gì đó chăng? Ra là nàng không phải không có ngực như lúc giả nam, mà là do quấn vải quá chặt. Có mệt không cơ chứ...
Lại thấy Lạc Thất xoa nhẹ lên cổ họng, yết hầu vốn hơi nhô ra liền biến mất. Nàng lại xoa nhẹ lên mặt, những đường nét nam tính còn sót lại cũng tan biến, hiện ra một khuôn mặt trái xoan đúng chuẩn, môi anh đào, mắt phượng mày ngài. Dung mạo này mà ra ngoài nói là nam nhân, e rằng chẳng ai tin.
Xem ra trước kia có thể lừa người là nhờ vào Dịch Dung Thuật.
Triệu Trường Hà xấu hổ nhận ra, trong lúc thưởng thức mỹ cảnh, đầu óc mình lại nghĩ vẩn vơ đến việc liệu có thể học được Dịch Dung Thuật này không, để sau này ra ngoài hành tẩu đỡ bị nhận ra là đối tượng bị truy nã...
Nghĩ đến đây, hắn chỉ muốn tự tát cho mình mấy cái. Đồ vô dụng.
Nhưng không làm kẻ vô dụng thì làm gì bây giờ? Chẳng lẽ lại thật sự quay người lao tới? Lạc Thất là cao thủ Huyền Quan nhất trọng, một chưởng là đủ đập chết ngươi rồi. Hơn nữa, sau này còn muốn chung đụng với nhau nữa hay không...
Triệu Trường Hà khịt mũi, bỗng dưng hối hận vì đã nhìn trộm.
Thôi thì, cũng phải có kẻ làm rác rưởi chứ, tại sao người đó không thể là ta nhỉ... Đành chấp nhận vậy...
Nàng đẹp như vậy, trước kia Dịch Dung cũng không che hết được phong tình, bây giờ trút bỏ lớp ngụy trang, tắm mình dưới trăng bên đầm nước này, tựa như tiên tử mộc nguyệt, quả thực đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.
Một nữ nhân xinh đẹp nhường ấy, lại dùng Dịch Dung Thuật để ẩn mình trong một cái Lạc Gia Trang, làm một ngoại môn đại sư huynh? Thật kỳ lạ...
Triệu Trường Hà miên man suy nghĩ, đến mức quên cả ngắm mỹ cảnh phía bên kia... Cũng không muốn nhìn nữa. Có thể xem mà không thể ăn, ngoài khó chịu ra thì được gì? Chi bằng chuyên tâm luyện công.
Thế là hắn thật sự giữ nguyên tư thế trung bình tấn, bắt đầu vận công tại chỗ, hoàn toàn quên đi mọi chuyện xung quanh.
…
“Biểu hiện không tệ.” Lạc Thất tắm xong, một lần nữa dịch dung lại, cười híp mắt xuất hiện bên cạnh Triệu Trường Hà, vỗ vai hắn: “Ta còn tưởng ngươi sẽ thú tính đại phát chứ...”
Đang cố gắng giả vờ đứng đắn đây, được không?
Triệu Trường Hà cạn lời: “Thú tính đại phát thì ta ở trong phòng là được rồi, chạy ra đây chịu lạnh làm gì?”
“Ồ...” Lạc Thất nhướng mày: “Ngươi thật sự cho rằng mình là bá chủ của sơn trại này à?”
Triệu Trường Hà lúc này mới nhớ ra, kẻ này thực ra còn lợi hại hơn mình... Quay đầu nhìn nàng, lớp ngụy trang đã che đi vẻ đẹp kinh diễm ban nãy, trong lòng hắn không khỏi có chút tiếc nuối. Khoảnh khắc nàng trút bỏ lớp dịch dung thật sự là một chấn động mà cả đời này hắn khó có thể quên.
Hắn không nén được ý nghĩ trêu chọc, cố ý ghé sát vào vai nàng, nói: “Đại sư huynh à, hôm nào mặc nữ trang cho huynh đệ ngắm một lần được không?”
“Cút xéo cho ta! Có tin ta móc mắt ngươi ra không?” Lạc Thất một cước đạp hắn bay xa mấy trượng, sau đó ghét bỏ phủi phủi vai mình: “Làm chuyện chính đi, nói nhảm gì thế. Vừa rồi khởi động đã nóng người chưa?”
A, nóng quá rồi, sắp nổ tung đến nơi.
Lạc Thất tóm lấy cánh tay Triệu Trường Hà, quan sát một lượt: “Ta biết ngươi luyện Huyết Sát Công đến tầng sâu, khí huyết sẽ dâng trào, nóng nảy hưng phấn. Nhưng chỉ mới tầng thứ nhất thôi, có đến mức phát cuồng nghiêm trọng như vậy sao?”
Triệu Trường Hà đáp: “Không biết nữa. Giáo tập cũng không nói kỹ, chỉ nói là có nguy hiểm. Ta tự suy đoán thì chỉ có khả năng đó thôi. Cho nên mới cố ý chạy tới đây, nhờ ngươi hộ pháp. Một khi thấy tình hình không ổn, ngươi cứ dội nước lạnh vào mặt ta. Nếu vẫn không được thì đạp thẳng ta xuống đầm nước.”
Lạc Thất cười khẩy: “Sao nghe giống tác dụng của xuân dược thế nhỉ.”
“Cũng gần giống vậy...” Triệu Trường Hà biết rõ nàng đang nghĩ gì, cố ý châm chọc: “Ngươi ghen tị vì ta chỉ mất một tháng là có thể đột phá, đúng không?”
“Ừ ừ, đúng rồi.” Lạc Thất ngược lại còn khoác vai Triệu Trường Hà, ra vẻ huynh đệ tốt, cười hì hì: “Ta ngưỡng mộ cái loại công phu thần diệu mà đột phá tầng một thôi cũng cần người khác đạp xuống nước lắm, lại càng kinh hãi trước thứ sát khí kinh khủng mà chỉ cần dội nước lạnh là có thể hóa giải. Sợ chết đi được. Bắt đầu đi, bắt đầu đi, để ta mở mang tầm mắt một chút.”
Không ngờ Triệu Trường Hà, người vốn đã quen với những cái khoác vai bá cổ này như tay trái chạm tay phải, chẳng có cảm giác gì, vậy mà lần này lại bất giác nghiêng người, tránh được bàn tay nàng.
Lạc Thất kinh ngạc, mắt mở to.
Triệu Trường Hà cười gượng: “Ta đột nhiên cảm thấy mình không cần hộ pháp nữa, ngươi về nghỉ ngơi đi.”
Lạc Thất lại nổi tính trẻ con: “Ngươi canh cho ta, ta hộ pháp cho ngươi, đó là chuyện đương nhiên. Ngươi có phải đàn ông không, lề mề quá đấy!”
Triệu Trường Hà: “...”
Hắn vốn chỉ định đến bên đầm nước đột phá, nhờ Lạc Thất hộ pháp. Việc nàng tắm và hắn vô tình trông thấy hết hoàn toàn không nằm trong kế hoạch. Chỉ là với tâm trạng bây giờ, hắn rất nghi ngờ liệu mình có thể tĩnh tâm đột phá được không...
Nhưng nghĩ lại, tu luyện Huyết Sát Công vốn không cần quá tĩnh tâm, không giống với các loại nội gia công pháp. Nói theo một khía cạnh khác, có khi trạng thái khí huyết dâng trào như hiện tại lại càng có lợi hơn?
Nghĩ đến đây, Triệu Trường Hà có chút dở khóc dở cười, hắn lắc đầu, bắt đầu đứng tấn vận công.
Suy cho cùng, chuyện nam nữ lúc này không phải việc quan trọng, chỉ là gia vị thêm thắt, không nên đặt quá nhiều tâm tư vào đó...
Bỗng nhiên, ánh mắt đầy thâm ý của Tôn giáo tập ban ngày lại hiện lên trong đầu hắn. Triệu Trường Hà mơ hồ có một dự cảm không lành, cảm thấy lần đột phá này sẽ không hề dễ dàng.
Đề xuất Tiên Hiệp: Lạn Kha Kỳ Duyên (Dịch)