Logo
Trang chủ

Chương 3: Đã là giang hồ

Đọc to

Triệu Trường Hà nhanh chóng nhận ra mình đã đoán sai.

Lạc trang chủ dẫn hai người tới phòng khách, cho hạ nhân lui ra. Tại đó đã có một thanh niên cẩm y khác, tướng mạo khá thanh tú, anh tuấn. Lạc trang chủ cười giới thiệu: “Đây là khuyển tử Chấn Vũ.”

Lạc Chấn Vũ tỏ ra vô cùng phong độ, chắp tay về phía Nhạc Hồng Linh: “Tại hạ Lạc Chấn Vũ, bái kiến Nhạc tiên tử. Đã sớm nghe danh tiên tử, hôm nay được gặp mặt quả là tam sinh hữu hạnh…”

Nhạc Hồng Linh khẽ nhíu mày, nàng vốn không thích kiểu khách sáo giả tạo này, nhất là những lời khen ngợi dung mạo. Chẳng phải Triệu Trường Hà vừa rồi nghe mà còn muốn nôn đó sao? Nhưng thế nhân đều như vậy, nàng cũng lười đôi co, bèn đi thẳng vào vấn đề: “Tại hạ nhận được tin tức xác thực, Huyết Thần Giáo có thể sẽ tập kích quý trang, nguyên nhân không rõ.”

Lạc trang chủ thoáng sững sờ: “Tin tức có đáng tin không?”

“Vâng… Vài ngày trước, tại hạ ở Bắc Mang Sơn, tình cờ nghe lén được cuộc trò chuyện của giáo đồ Ma giáo. Khi đó đối phương đông người, lại hình như có cả giáo chủ của chúng ở đó nên tại hạ không tiện bắt người tra hỏi kỹ càng. Tóm lại, tại hạ đến đây báo tin, mong trang chủ cẩn trọng.”

“Bắc Mang? Nơi đó cách đây ngót nghét ngàn dặm…” Lạc trang chủ kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt có vài phần cổ quái.

Triệu Trường Hà sắc mặt tái nhợt ngồi một bên, vừa quan sát vừa hóng chuyện. Chỉ vì một tin tức chưa rõ thật giả mà bôn ba ngàn dặm chỉ để nhắc nhở một câu… Hơn nữa, nghe giọng điệu khách sáo của hai bên, dường như nàng và Lạc trang chủ cũng không thân quen, có lẽ chỉ thuộc dạng xã giao.

Triệu Trường Hà thầm nghĩ, nếu cô nương này là một đại hán hào hiệp thì có lẽ sẽ hợp hơn, một nữ hài tử mà có phong thái thế này quả thật rất thú vị. Mình lại mơ thấy cảnh tượng như vậy, chứng tỏ mình thích mẫu người này sao? Hay là chứng tỏ mình thích đàn ông…

Lạc trang chủ trầm ngâm nói: “Lạc gia chúng ta trước nay vốn không có ân oán gì với Huyết Thần Giáo, tiên tử hẳn là đã có chút nhầm lẫn… Tiên tử ngàn dặm xa xôi đến báo tin, tệ trang vô cùng cảm kích thịnh tình này. Hay là tiên tử cứ ở lại trang vài ngày, cũng là để tại hạ có thời gian làm tròn đạo chủ khách.”

Nhạc Hồng Linh chỉ vào Triệu Trường Hà: “Khi đi ngang qua một thôn làng tên là Triệu Thố, tại hạ phát hiện toàn bộ thôn dân đã bị thảm sát. Vị tiểu huynh đệ đây là người sống sót duy nhất, vừa được tại hạ cứu, chính là nhân chứng sống.”

Sắc mặt cha con nhà họ Lạc khẽ biến: “Tiên tử đã giao thủ với chúng? Có xác định được lai lịch không?”

Nhạc Hồng Linh lắc đầu: “Chỉ là vài chiêu thức qua loa, không rõ lai lịch. Có thể là đám đạo tặc dưới trướng Huyết Thần Giáo, Ma giáo từng hiệu triệu bè phái nổi loạn cướp bóc, có chút tương đồng… Về phần tại sao chúng lại tàn sát cả thôn để đả thảo kinh xà, tại hạ cũng không nghĩ ra, đáng tiếc lúc đó vội cứu người, không giữ lại được người sống để hỏi chuyện.”

Thì ra là có liên quan… Triệu Trường Hà nhớ lại nàng từng tự hỏi “vì sao lại đả thảo kinh xà”, xem ra đã có lời giải. Nói đến, sự căm hận của hắn đối với yêu nữ đã cắt cổ mình cũng không bằng đối với những hung thủ này. Cơn phẫn nộ lúc đó, cái cảm giác nhiệt huyết sục sôi muốn giết sạch lũ vương bát đản này, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì khó mà lĩnh hội được.

Huyết Thần Giáo sao… Triệu Trường Hà âm thầm siết chặt nắm tay.

Vẻ mặt Lạc trang chủ trở nên nghiêm nghị, trầm ngâm nói: “Nếu đã như vậy, bổn trang sẽ lập tức tăng cường cảnh giới, chuẩn bị chiến đấu. Tiên tử ngàn dặm báo tin đã là tận tình tận nghĩa, tệ trang ngược lại không nên giữ tiên tử ở lại đây, vô duyên vô cớ khiến tiên tử bị cuốn vào vòng chiến sự…”

Lạc Chấn Vũ định nói gì đó thì bị Lạc trang chủ trừng mắt ngăn lại.

Nhạc Hồng Linh đã không quản ngại ngàn dặm xa xôi đến báo tin, tất nhiên là có ý muốn ở lại tương trợ đối phó Ma giáo, nhưng thái độ của Lạc trang chủ lại có chút kỳ quái… Lời nói thì dễ nghe, nhưng bản chất là ngay cả một bữa cơm tối cũng không mời mà đã trực tiếp đuổi khách. Lẽ nào nàng lại mặt dày nói rằng mình muốn ở lại đây? Nàng là nữ hiệp hành sự phóng khoáng, đâu phải kẻ mặt dày tự rước lấy nhục.

Nghĩ vậy, nàng cũng có chút tức giận, lạnh lùng nói: “Tại hạ đã làm tròn tình nghĩa giang hồ, nếu Lạc trang chủ đã tự tin, tại hạ cũng không xen vào chuyện của người khác nữa, xin cáo từ. Có một chuyện khác, mong trang chủ để tâm.”

Lạc trang chủ chắp tay: “Tiên tử cứ nói.”

Nhạc Hồng Linh nói: “Thôn Triệu Thố cách đây hơn mười dặm, lúc này trong thôn thây chất đầy đồng, vô cùng thê thảm. Mong trang chủ phái người lo liệu hậu sự, chôn cất thôn dân, công đức vô lượng.”

Nói rồi, nàng kéo Triệu Trường Hà qua: “Người sống sót này tên Triệu Trường Hà, hiện giờ bơ vơ không nơi nương tựa. Mong trang chủ nể chút tình mọn, thu lưu cho cậu ấy một chốn an thân.”

Lạc trang chủ cười nói: “Đó là chuyện đương nhiên, sau này nơi đây chính là nhà của tiểu huynh đệ.”

Nhạc Hồng Linh cũng cười, vỗ vai Triệu Trường Hà: “Vậy xin từ biệt. Hy vọng sau này ngươi vẫn giữ được sự thuần phác như hôm nay. Ngày khác giang hồ tương kiến, ta vẫn có thể nghe ngươi gọi một tiếng tỷ tỷ.”

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Triệu Trường Hà tiễn nàng ra đến cửa, lặng lẽ nhìn bóng hồng sam sải bước về phía con tuấn mã dưới ánh hoàng hôn, khung cảnh ấy quả thực rất đẹp. Hắn mới đến nơi lạ, mọi thứ đều mờ mịt, cái gì cũng không biết, tự nhiên có chút hoang mang ít nói, trong mắt người khác đã trở thành một “thiếu niên thuần phác”. Nhưng Triệu Trường Hà tự biết tính mình, điều khiến hắn thực sự thấy gần gũi chính là phong thái của Nhạc Hồng Linh.

Đó chính là giang hồ trong mộng, nữ hiệp trong mộng.

Triệu Trường Hà dõi theo Nhạc Hồng Linh lên ngựa rời đi, trong lòng có chút lưu luyến, lại tò mò về cuộc đối thoại của cha con Lạc gia, không biết họ định sắp xếp thế nào… Đang nghĩ ngợi, hắn bỗng sững người.

Hắn rõ ràng trông thấy ở phía sau, cha con Lạc gia đang đứng ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo hướng Nhạc Hồng Linh rời đi. Người ta ngàn dặm đến báo tin, các ngươi ngay cả bữa cơm cũng không giữ lại thì thôi đi, bây giờ còn trưng ra vẻ mặt đó là sao?

Triệu Trường Hà lặng lẽ lùi lại vài bước, vểnh tai định nghe lén. Nữ tử xem bói từng nói con mắt sau lưng có thể giúp thị lực của Triệu Trường Hà tăng lên đôi chút, giờ hắn lại phát hiện dường như thính lực cũng được tăng cường, nghe âm thanh rõ hơn trước không ít.

Đối phương cũng không để một “thiếu niên nhà quê thuần phác” như hắn vào mắt, cứ tự nhiên trò chuyện. Giọng nói tuy nhỏ, nhưng hắn vẫn mơ hồ nghe được:

“Cha, vì sao lại để nàng ta đi? Sao không giữ lại khoản đãi, biết đâu còn có thể…” Lạc Chấn Vũ thì thầm, tay làm động tác siết chặt, vẻ mặt có chút bỉ ổi.

“Đồ khốn!” Lạc trang chủ nghiến răng, hạ giọng: “Nhạc Hồng Linh là cao thủ Huyền Quan bát trọng, xếp hạng thứ năm trên Tiềm Long bảng, là nhân vật phong vân cỡ nào! Ngay cả lão tử cũng không dám chắc có thể thắng được nàng, ngươi mà cũng dám có ý đồ với nàng? Vạn nhất thất bại để nàng chạy thoát, ngươi có biết hậu quả sẽ thế nào không!”

“Có thể lừa nàng đến mật thất, dùng cơ quan…”

“Ngươi thì biết cái gì! Ngươi có biết từ lúc bước vào cửa, tay nàng chưa từng rời khỏi chuôi kiếm, tai mắt lúc nào cũng cảnh giác với mọi biến động xung quanh không? Đó là bản năng lăn lộn giang hồ! Người như vậy mà dễ dàng đi theo ngươi đến những nơi không rõ ràng sao?”

Lạc Chấn Vũ im bặt.

Lạc trang chủ hận rèn sắt không thành thép: “Ta nói cho ngươi biết, phàm là nữ nhân đã tạo dựng được danh tiếng trên giang hồ, lại càng xinh đẹp thì lại càng không dễ chọc vào. Bởi vì số đàn ông thèm muốn các nàng còn nhiều hơn số đàn ông ngươi từng gặp. Trải qua bao nhiêu âm mưu quỷ kế, đến giờ vẫn có thể ngang dọc giang hồ thay vì trở thành đồ chơi cho kẻ khác, bản thân điều đó đã là một minh chứng rồi!”

Lạc Chấn Vũ: “…”

Triệu Trường Hà: “…”

Mẹ nó, thật có lý! Vừa rồi nàng nhìn như tùy tiện bảo mình ngồi sau lưng nàng, thực ra là đang cố ý quan sát? Thấy mình ngoan ngoãn ngồi cách mấy tấc, có thể còn đỏ mặt, nên mới cảm thấy mình là thiếu niên thuần phác… Nhưng mà đám trai thẳng chúng ta vốn là như vậy mà…

Lạc trang chủ lạnh lùng nói tiếp: “Bây giờ nàng chỉ nghĩ chúng ta thất lễ nên không vui mà bỏ đi, đó là chuyện tốt. Nếu ở lại lâu hơn, vạn nhất bị nàng phát hiện ra đám người ở thôn Triệu Thố thực chất là do ngươi sai đi, lúc đó ngươi sẽ biết thế nào là phiền phức vô tận!”

Triệu Trường Hà trong nháy mắt biến sắc.

“Ai bảo đám người trong thôn đó không biết điều!” Lạc Chấn Vũ oán hận nói: “Chơi một con bé thôn nữ của chúng thì có gì to tát đâu, cả một thôn cầm cuốc đòi tạo phản, không cho chúng một bài học, chúng lại tưởng Lạc gia chúng ta dễ bắt nạt?”

Lạc trang chủ không bàn về vấn đề này, chỉ nói: “Cũng may Nhạc Hồng Linh vội cứu người nên không tra xét kỹ lai lịch, tưởng là đám đạo tặc Ma giáo, ngược lại còn giúp chúng ta phủi sạch quan hệ, cái tội này Huyết Thần Giáo thuận lợi gánh thay rồi.”

Lạc Chấn Vũ nói: “Nói như vậy, cái gọi là bằng chứng Ma đồ tập kích của nàng ta thực ra không tồn tại, chứng tỏ nàng chỉ loan tin đồn nhảm, nói năng giật gân? Chúng ta thật sự không có nửa điểm quan hệ nào với Huyết Thần Giáo cả.”

Lạc trang chủ cũng có chút kỳ quái, do dự một lúc lâu mới nói: “Thà tin là có còn hơn không, tăng cường phòng bị cũng không sai. Ta sẽ gửi thư cho Trấn Ma Ti ở kinh sư, mời Đường thủ tọa phái người đến phối hợp.”

Lạc Chấn Vũ không hiểu lắm, nhưng cũng không dám cãi lại cha, cuối cùng liếc mắt về phía bóng lưng Triệu Trường Hà ngoài cửa: “Tên nhóc đó vẫn còn đang tựa cửa dõi theo ân nhân của hắn kìa, đúng là ngây ngô. Chúng ta…”

Hắn làm một động tác cắt ngang cổ: “Để tránh sau này nó phát hiện ra điều gì rồi tìm chúng ta báo thù.”

Lạc trang chủ lắc đầu: “Không được. Vạn nhất ngày nào đó Nhạc Hồng Linh nổi hứng quay lại thăm thiếu niên nàng đã cứu, không có người sẽ khó ăn nói. Coi như nể mặt nàng ta, cứ thu nhận làm đệ tử ngoại môn rồi gạt nó sang một bên là được. Dù sao những kẻ ngươi phái đến thôn Triệu Thố đều đã bị Nhạc Hồng Linh giết sạch, những người khác trong thôn cũng không biết chuyện, nó dựa vào đâu mà phát hiện ra chân tướng?”

Lạc Chấn Vũ không phục, lẩm bẩm: “Phụ thân quá kiêng dè Nhạc Hồng Linh rồi, con còn chưa tìm nàng báo thù vì đã giết thuộc hạ của con đâu… Lạc Hà sơn trang của nàng ta chẳng qua cũng chỉ là một môn phái hạng Cửu lưu mà thôi…”

Lạc trang chủ thở dài: “Ngươi được người ta biết đến là vì ngươi thuộc Lạc gia, còn nàng ta thì hoàn toàn ngược lại… Chính vì có Nhạc Hồng Linh, thế nhân mới biết trên đời còn có một Lạc Hà sơn trang. Nếu ngươi thật sự muốn theo đuổi nàng, nói không chừng cũng có thể học theo cách của nàng ta, đừng quá chú trọng vào xuất thân… Đối với bản thân nàng, vẫn nên thành thật một chút.”

Hắn chẳng thèm để ý đến ánh mắt sáng rực lên của con trai, lại nở một nụ cười hiền hậu, đích thân bước tới bên cạnh Triệu Trường Hà, thân mật vỗ vai hắn: “Cứ đứng tựa cửa trông theo mãi thế, không nỡ để nàng đi sao?”

Triệu Trường Hà hít một hơi thật sâu, quay đầu lại đã là một nụ cười thật thà: “Đúng vậy ạ, Nhạc tỷ tỷ thật xinh đẹp.”

Lạc trang chủ cười ha hả: “Hãy chăm chỉ luyện võ, Nhạc tỷ tỷ của ngươi đang chờ ngươi ở giang hồ đấy.”

Thật là một bậc trưởng bối khiến người ta như được tắm gió xuân…

Mà lão không hề hay biết, nắm đấm của Triệu Trường Hà đã nổi đầy gân xanh.

Đề xuất Tiên Hiệp: Tân tác Bách Luyện Thành Tiên (Dịch)
Quay lại truyện Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN