Logo
Trang chủ

Chương 33: Lại tiến lên

Đọc to

“Mẹ nó, thứ hạng này làm sao mà chịu nổi chứ! Giờ cả thiên hạ đều biết ta là thằng ngốc rồi sao!” (Trong tiếng Trung, số 250 đồng âm với “bạn là thằng ngốc”). Ách, không đúng! Lão tử ta không phải thằng ngốc!

“Thảo, sách bị hỏng rồi sao? Sao lại chơi ta như vậy? Lời bình thì sao? Dựa vào đâu mà ta không có lời bình? Trang bức một chút có được không?” (Lời bình ở đây kiểu như Nhạc Hồng Linh có Hoàng Hôn Chi Thì, Lạc Nhật Hồng Linh Dư; còn Triệu lão đại ta thì sẽ có lời bình kiểu Thiên Hạ Trường Hà – baidu bách khoa toàn thư a :D)

Trên đường trở về, Triệu Trường Hà hùng hổ phi thường, chẳng hề thấy chút vinh quang khi leo lên bảng Loạn Thế; cũng chẳng hề chột dạ sợ bị trả thù. Suy nghĩ quanh quẩn trong đầu hắn chỉ là con số khó coi kia, cùng với việc không có lời bình nào cả.

Đám người Vương Đại Sơn nhìn bóng lưng Triệu Trường Hà với nét thần thái khó đoán, cũng không biết nên đánh giá vị lão đại này ra sao.

Nào phải ai cũng có lời bình đâu. Bảng Tiềm Long cũng chỉ có hai trăm năm mươi người, lời bình cũng chỉ dành cho vài người thôi mà. Mọi người không biết chuyện này dựa trên căn cứ gì; dù từng có người có lời bình sách, nhưng ngày hôm sau đã bị chém chết rồi, hình như lời bình cũng không đại biểu được điều gì.

Dù sao có thể lên bảng cũng đã là tốt rồi… Chỉ là Huyền Quan Nhất Trọng lại leo lên bảng Loạn Thế, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với mấy người mạnh hơn mà chưa từng lên bảng. Vậy mà ngươi còn lo nhị bách ngũ.

Bảng Tiềm Long và Thiên Địa Nhân Bảng xếp hạng khác nhau. Thiên Địa Nhân Bảng chỉ dựa vào thực lực thể hiện thực tế để xếp hạng, còn Tiềm Long bảng không hoàn toàn như vậy.

Nó là bảng xếp hạng các tân binh, dựa vào chiến tích để biểu hiện tiềm lực. Đại ý là trong điều kiện công bằng, người khác rất khó đạt kết quả tốt hơn, chứng tỏ tiền đồ của ngươi rất đáng kỳ vọng.

Cho nên lên bảng Tiềm Long, không phải nói thực lực ngươi đã nằm trong mấy trăm người hàng đầu thiên hạ.

Chỉ là bởi vì chiến đấu cấp cao càng chứng minh thực lực rõ ràng hơn, gà chọi dù khỏe đến đâu cũng không nói lên được nhiều điều. Do đó, xếp hạng cao trên bảng cũng cơ bản phản ánh trình độ tu hành.

Tu hành thấp thì tự nhiên không thể có thứ hạng cao, nhìn bề ngoài thì cũng giống như một bảng xếp hạng thực lực.

Rất nhiều người không thể lý giải, sẽ cảm thấy nếu ngươi mới Nhất Trọng đã lên bảng, lão tử Tam Trọng dựa vào cái gì không lên được? Ta mạnh hơn ngàn vạn lần, ngươi dựa vào đó mà được xếp hạng hai trăm năm mươi sao?!

Lão tử đánh ngươi gục, thứ hạng nhị bách ngũ kia chính là của ta đúng không?

Cho nên lúc này không tránh khỏi sẽ có vô số phiền toái kéo đến, còn gọi là Loạn Thế Thư sao?

Triệu Trường Hà vẫn còn loay hoay chuyện con số nghe có xuôi tai không, hoặc là hắn không biết vấn đề đã nghiêm trọng đến mức nào, cũng có thể là đang thản nhiên bỏ qua.

Hơn nữa, còn có việc khác…

Lần khiêu chiến này khiến Đà Chủ Đà Phương phải nhổ ra tiền lương thực, thật sự rất sảng khoái!

Nhưng giờ Đà Phương bị thương mới chịu hé răng với ngươi, mấy tháng sau thương tích bình phục, ngươi muốn chết kiểu gì?

Đám người Vương Đại Sơn lúc nào cũng cảm thấy tương lai sẽ rất thảm hại.

Dù sao thì lần này trở về sơn trại, chất đồ vào kho, cuối cùng cũng có gạo để bỏ vào nồi rồi. Bọn cướp thì mặc kệ hậu quả, tới đâu thì tới, một đám người vui như dịp năm mới, hoan hô Triệu lão đại vạn tuế!

Triệu Trường Hà nghe tiếng hoan hô vạn tuế vuốt cằm, hắn hiểu đây không phải kế lâu dài.

Mấy xe gạo nhìn nhiều đấy, mấy trăm lượng bạc cũng không phải chuyện đùa. Mua được rất nhiều tài nguyên, nhưng dù vậy, muốn duy trì cả trại với hàng mấy trăm người cũng không kéo dài được lâu.

Cho nên trước đây trong trại mặc dù có tồn kho, nhưng vẫn phải cho mọi người đi cướp đường hoặc săn thú, nếu không sớm muộn cũng cơm không đủ ăn, núi cũng sẽ cạn.

Sơn trại phải có tài nguyên, bình thường chỉ còn cách cướp đường.

Triệu Trường Hà không muốn làm nhưng cũng chẳng tránh khỏi.

Triệu Trường Hà nhìn thấy mấy lần Loạn Thế Thư đều trùng khớp với thời điểm nhất định.

Lần này là Tiểu Hàn, nhắc nhở mọi người rằng trước mắt chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là Tết Nguyên Đán, sắp sang xuân rồi…

Đầu xuân có nghĩa là tình hình trong một hai tháng trước đó không có người qua lại sẽ bắt đầu biến chuyển.

Khách qua lại và thương hội sẽ ngày càng đông, thậm chí hiện tại đã có người đi — không biết thế giới này có ai gấp về nhà ăn tết như thế không? Có lẽ không nhiều, nhưng chắc chắn có đi.

Lão đại, tiếp theo chúng ta nên làm gì?

Trong phòng nghị sự của trại chủ, Vương Đại Sơn hỏi: “Phương Đà Chủ nói đúng, phân đà hiện tại không có sản nghiệp, trái lại chúng ta mới là bên làm ăn, không có cách nào chỉ sống nhờ phân đà đâu…”

Triệu Trường Hà ngồi ghế chủ vị, nghiêng người, lười biếng chống tay lên trán: “Sắp khai xuân rồi, sẽ có người qua đây… Trước tiên phân phối mệnh lệnh, cho anh em ở các con đường qua núi lập trạm canh.”

Vương Đại Sơn hỏi: “?”

Triệu Trường Hà lười nói: “Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn qua đây thì phải đóng tiền lộ phí.

Dù lời nói này cũ rích, nhưng chúng ta làm sơn phỉ chẳng phải làm cái nghề này sao?”

“Đây chẳng phải cướp đường sao?”

“Cái này hơi khác cướp đường, vì ta làm đàng hoàng, thành lập trạm kiểm soát.”

“?”

“Hơn nữa ta không lấy hết đâu, ta thấy số tiền thu hôm nay bọn chúng cũng có thể chịu được, thu mỗi đầu người một chút, đi qua thì giao ít tiền là được.”

Vương Đại Sơn nói: “Lão đại, trước ngươi còn nói quan binh sẽ đến tiễu phỉ, giờ lại làm cái kiểu quang minh chính đại…”

“Đây là địa bàn của ta, quan binh đến thì làm sao mà không động tĩnh, cả làng biết hết à?

Bọn hắn ở lại được bao lâu?

Được rồi, chính vì sợ quan binh, nên ta mới không thể làm chuyện khua chiêng gõ trống cướp bóc trắng trợn, chỉ có thể làm trong núi, mình thu chút phí đường, ngươi nghĩ ta thích làm chỗ thu phí này sao?”

“…”

Nói đến quan binh, dù Đà Chủ Phương bên kia có đồng thuận tốt, vẫn không thể trông cậy hoàn toàn.

Các ngươi chọn vài người thông minh ở thành trong ngồi mai phục, vừa có chút động tĩnh là lập tức báo tin.

“Vâng!”

Còn việc khác hiện tại cứ đi săn thú đã, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, hơn không còn gì.

À đúng rồi, sơn trại có biến đổi lớn, đổi tên thành Thay Trời Hành Đạo, còn có cái sảnh được gọi là Tụ Nghĩa Đường.” (Tụ Nghĩa Đường — Lương Sơn Bạc :))

Vương Đại Sơn quay mắt nhìn, hoàn toàn không hiểu lão đại đang nghĩ gì.

Nhưng hắn luôn có cảm giác, lão đại kỳ thật không muốn làm chuyện cướp bóc, kéo dài được ngày nào hay ngày ấy…

Không biết có phải ảo giác không, rõ ràng là lão đại người cực kỳ hung tợn, trời sinh đã là đạo tặc, sao lại không muốn cướp bóc chứ?

Cây đao trên tay hắn giờ còn đang đi cướp mà!

“Được rồi.”

Triệu Trường Hà vươn vai đứng dậy: “Lão tử muốn đi luyện công, các ngươi cũng luyện cho chăm, đừng có vừa thấy Tôn Giáo Tập là ai cũng gục ngã, quan binh tới chỉ biết chết trong chữ thôi.

Giải tán!”

Họp hành xong, Triệu Trường Hà thẳng đến kho thảo dược trước đây, phối chế dược tắm theo công pháp Huyết Sát.

Hắn chẳng tốn tâm tư làm sao phát triển mấy cái sơn trại này, thực ra đang cố ý kéo dài từng ngày.

Trốn ở Bắc Mang làm sơn đại vương không phải vì làm ruộng hay tạo phản, càng không phải vì dây dưa với Đà Chủ, chẳng phải quá thấp kém sao?

Đặc quyền rõ ràng nhất của trại chủ là có tư cách cho tạp dịch đun nước nóng để ngâm thuốc tắm. Không dùng quyền đó chẳng khác gì kẻ ngốc.

Ngoại công luôn đi kèm với tắm thuốc phụ trợ, vừa thúc đẩy khí huyết vận hành, cũng tăng kháng đòn một chút.

Thường loại thuốc tắm này ngâm vào đều rất khó chịu.

Triệu Trường Hà cảm thấy Hoàng Phó Đà Chủ hôm trước bực bội thế kia chính là vì không chịu luyện kháng đòn, chứ công pháp Huyết Sát có da dày thịt béo, chống chịu khá tốt.

Tuy không thể đao thương bất nhập, chống đỡ được đòn phòng thủ của đối phương, nhưng kháng đòn chống vũ khí cùi vẫn có ưu thế.

Nếu luyện kỹ, sao lại bị một cú đá là chịu không nổi?

Càng luyện, càng thấy Huyết Sát Công rất lợi hại, công kích cuồng mãnh bá đạo, phòng ngự cũng ổn, công thủ toàn diện.

Tuy bị đánh giá bình thường là do nhược điểm quá nghiêm trọng, luyện tập rất khó chịu.

Nhưng Triệu Trường Hà nghĩ dù có nội công hảo hạng, cũng không nên sợ khó, mà bỏ ngoại công.

Phải kiêm tu nội ngoại.

Khởi đầu muộn thế này, không bỏ công sức thì không thể vượt qua thứ hạng hai trăm năm mươi kia!

“Hí! Mẹ nó đúng là…”

Trong phòng trại chủ, Triệu Trường Hà ngâm mình trong thùng nước nóng, nhe răng trợn mắt, người như sắp rút lại.

Cảm giác như ngàn nghìn cây kim đâm vào da thịt, vừa đau vừa ngứa, khí huyết chảy xiết, đầu nóng như muốn nổ, có chỗ còn phát ra tiếng kình thiên chấn địa.

Ừm, chỉ nhìn hiệu quả đã thấy thuốc tắm cực phẩm, không hề lừa gạt.

Nhưng thật sự rất khó chịu, chẳng khác gì lúc Huyết Sát Công phát tác tác dụng phụ. Không trách Hoàng Phó Đà Chủ không lòng dạ luyện.

Ba chiêu quật ngã Hoàng Phó Đà Chủ, trong lòng Triệu Trường Hà cũng chẳng tự hào lắm.

Trầm Chu Trắc Bạn Thiên Phàm quá – chung quy chỉ là một kẻ lạc hậu, bị an nhàn xa hoa làm hao mòn chí chiến, vết xe đổ, ta không muốn trở thành Trầm Chu.

(Ý câu này là: Thuyền chìm nhưng vẫn có hàng ngàn thuyền khác chạy, cây bị bệnh vẫn còn ngàn cây xanh tốt phía trước.

Câu ám chỉ Hoàng Phó Đà Chủ chỉ như thuyền chìm, Triệu Trường Hà không muốn như thế.)

Tiếp tục luyện công mới là đạo lý đúng đắn.

Dù pháp môn khó chịu hơn nữa, cũng phải luyện!

Triệu Trường Hà cắn răng, cố nắm mép thùng, chịu đựng thống khổ, thúc đẩy Huyết Sát Công vận chuyển.

Cái thùng gỗ bị hắn bóp đến chênh vênh, trên thân thùng in mờ năm vết ngón tay.

Mấy tháng sau Đà Phương phục thương có đánh được không?

Triệu Trường Hà lười suy nghĩ xa xôi thế, dù tương lai thế nào, ít nhất hiện tại phải cố gắng đã!

Đề xuất Voz: Cách chinh phục gái hơn tuổi
Quay lại truyện Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN