Logo
Trang chủ

Chương 765: Bàn ăn có thể nghị chuyện thiên hạ

Đọc to

Nơi này đều là những nữ tử ưu tú bậc nhất đương thời, ai cũng có cá tính và suy nghĩ riêng, không một người nào phải sống nương tựa vào kẻ khác. Muốn để đám nữ tử này chung sống hòa thuận vui vẻ với nhau mà không có chút tranh chấp nào, thậm chí còn thân thiết sắp xếp để cùng ngươi vui đùa, thời buổi này ngay cả tiểu thuyết cũng không dám mơ mộng như vậy. Ngay cả những người đã từng là sư đồ, sau lưng vẫn mắng nhau là “đồ đệ thối, cái đồ tiểu phế vật” hay “lão bà già quê một cục”.

Đừng thấy Tư Tư, yêu nữ của dị tộc, tỏ ra đặc biệt thoải mái về chuyện này, thậm chí còn chủ động thân thiết, đó cũng là bởi vì đối phương là Nhạc Hồng Linh. Nếu đổi thành một người không quen biết, Triệu Trường Hà thậm chí còn sợ nàng ta sẽ hạ cổ mình. Sự phóng khoáng của dị tộc không phải lúc nào cũng tốt…

Đến nay Triệu Trường Hà vẫn không dám nói ai là chính cung phu nhân, sợ rằng sẽ trở thành ngòi nổ cho đại chiến thế giới. Về sau cũng không dám nghĩ tới nữa, chuyện này chỉ có thể giả chết cho qua, dùng chiêu bài không phân lớn nhỏ để cho xong việc.

Nhưng dù ai cũng có tính cách riêng, lại không một ai là người ngang ngược không biết phân biệt trường hợp. Dưới sự sắp xếp khéo léo của Triệu Trường Hà, lần đầu tiên những nữ nhân thuộc ba thế lực đỉnh núi này lại có thể ngồi lại hòa khí với nhau trong một bữa tiệc tất niên. Tuy người chưa đủ, nhưng đây cũng là một lần diễn tập hiếm có.

Ngay cả Hạ Trì Trì lúc hô hào mọi người vào bàn ăn cũng không dám trông mong vào một khung cảnh như thế này. Nàng tưởng tượng thế nào cũng phải có một màn cà khịa, khích bác lẫn nhau trước, sau đó mới vì “cho hắn mặt mũi” mà tạm thời ngừng chiến, không khéo còn có thể động thủ… Ai ngờ kết quả lại yên bình đến lạ.

Khả năng khống chế cục diện của hắn bây giờ đã rất mạnh, thậm chí vũ lực e rằng cũng sắp trở thành người đứng đầu trong số họ. Cứ tiếp tục như thế này, nói không chừng thật sự có một ngày hắn có thể gom tất cả lại thành một nhà.

Thức ăn đã được dọn lên như nước chảy, Triệu Trường Hà đang gắp thức ăn cho Bão Cầm, tiện tay cầm lấy khăn ướt trên bàn lau mặt cho nàng, cười nói: “Đồ ngốc.”

Bão Cầm hoàn hồn sau cơn ngẩn người, nhe răng: “Ngươi mới là đồ ngốc.”

Triệu Trường Hà vui vẻ: “Tốt lắm, cứ giữ vững phong độ, đừng có mới thế đã chuyển sang vai phụ.”

Bão Cầm: “?”

Triệu Trường Hà lại quay đầu gắp một đũa cho Hạ Trì Trì, miệng vừa tán gẫu vừa hỏi: “Vừa rồi ngươi nói những chuyện kia, hình như thiếu mất hai quân tình quan trọng nhất thì phải?”

Hạ Trì Trì tỉnh táo lại: “Ngươi nói tin tức bên phía sư bá?”

“Đúng vậy, còn có Hàm Cốc, bên Ương Ương nữa.”

“Cả hai bên đều không có biến cố. Vốn dĩ Ba Đồ được sư bá cứu, suất lĩnh tàn quân một đường trốn về phía tây, Thiết Mộc Nhĩ cũng rất khó tiêu diệt, cho nên chọn biện pháp cô lập, ý đồ để Ba Đồ thiếu ăn thiếu mặc trong mùa đông, tự chết đói chết rét trong hoang nguyên. Nhưng sư bá lại là người của Hưởng Mã Huynh Đệ Hội, trực tiếp liên hệ Doanh Ngũ, có Doanh Ngũ giúp một tay, Ba Đồ tự nhiên cũng sống sót qua được.”

Hạ Trì Trì cười nói: “Nói đi nói lại vẫn là gian khổ rèn luyện con người, trước kia lúc Ba Đồ tình thế tốt đẹp, tu hành chẳng thấy tiến bộ bao nhiêu, lần này lại khiến hắn đột phá mạnh mẽ, sư bá nói hắn cũng đã đến Bí Tàng nhất trọng rồi.”

Nhạc Hồng Linh nói: “Ba Đồ cũng Bí Tàng rồi à… Nói đến Tiềm Long năm đó, đúng là xuất hiện không ít nhân tài, Loạn Thế Thư quả không lừa ta.”

Đừng nhìn Bí Tàng nhất trọng đối với những người này bây giờ đã như gà mờ, nhưng đặt trong toàn thiên hạ vẫn là cực kỳ hiếm có, quả thực không dễ dàng. Những người được Tiềm Long Bảng ghi danh dường như đều không phải hạng tầm thường, ngay cả vị Đới Công Tử kia cũng không kém, làm nổi bật lên ánh mắt tinh đời của Mù Lòa.

Nhưng người nhạy bén cũng đã cảm nhận được mấy năm nay Loạn Thế Bảng có chút vấn đề, Đường Vãn Trang liền nói: “Kể từ sau khi Thôi Nguyên Ương lên bảng năm đó, Tiềm Long cuối cùng mà Loạn Thế Bảng cập nhật là Quý Thành Không, sau đó đã khoảng một năm rưỡi không xuất hiện Tiềm Long mới. Trong quá khứ, khoảng cách dài nhất trong lịch sử cũng chưa đến một năm. Lần này như vậy, là bởi vì thế hệ trẻ tuổi phổ biến không lọt vào mắt xanh của Thiên Thư, hay là vì bản thân Thiên Thư có chút vấn đề…”

Triệu Trường Hà thầm hô trong lòng: “Mù Mù, vợ ta đang lo không biết ngươi có bị bệnh không đấy.”

Một giọng nói cực kỳ xa xăm vang lên trong tâm trí: “Ngươi cũng biết Thiên Thư ngày càng hoàn thiện, tu hành trong thiên hạ được phổ cập, nếu còn lấy tiêu chuẩn năm xưa để luận tiềm lực thì đã không theo kịp thời đại. Ta cố ý quan sát thêm biểu hiện của đám thiếu niên thiếu nữ mấy tháng nay, trong lòng đã có ít nhất hơn ba mươi cái tên cần xem xét thêm, không cần lũ phàm phu tục tử các ngươi phải bận tâm.”

Rõ ràng biết giọng nói này đến từ nơi xa xăm, giờ phút này Mù Lòa chắc chắn đang làm việc khác, Triệu Trường Hà vẫn cố ý nói: “Ta không tin, ngươi chắc chắn là để ý ta, ngày nào cũng lẽo đẽo theo ta, làm gì có thời gian đi xem người khác.”

“Cút.”

“Ai mà chẳng biết ngươi thế nào, ngươi chắc chắn là chém gió, có bản lĩnh thì cho ta một danh sách xem xem.”

Rất nhanh, một chuỗi danh sách hiện lên trong đầu hắn.

Triệu Trường Hà trực tiếp đọc ngay tại bàn: “Mân Trung Lâm gia, Lâm Vĩnh Nhạc. Long Hổ Sơn, Trương Tử Quân. Phật Sơn, Chung Bồi… Ồ, tiểu muội của Dương Bất Quy ở Đường Gia, Dương Bất Túy. Kinh Triệu Vi thị, Vi Tri Tiết…”

Một đám nữ nhân nghe mà ngẩn ra: “Ngươi lấy đâu ra những cái tên này vậy?”

Triệu Trường Hà nhếch miệng cười: “Cứ nghe ta, phái người đi xem xét nhân phẩm, thấy thích hợp thì tranh thủ mời chào… Ái chà…”

Mọi người liền thấy hắn ôm mông nhảy dựng lên, không hiểu vì sao.

Trong hư không, Mù Lòa thu lại bàn chân nhỏ, tức giận biến mất. Vừa làm ra-đa cho ngươi, lại còn muốn làm người săn tìm ngôi sao cho ngươi nữa chắc! Cái gọi là khát vọng sâu trong nội tâm, là để cho ngươi gian lận như thế à?

Bên kia, Hạ Trì Trì đã phản ứng lại, lập tức phân phó cung nữ bên cạnh: “Mau ghi lại danh sách Triệu Vương vừa đọc.”

Cung nữ lĩnh mệnh nhanh chóng ghi chép, một đám nữ nhân thì nhìn chằm chằm Triệu Trường Hà hồi lâu, ánh mắt ai nấy đều quỷ dị khó tả, không biết có phải đang nghĩ lần sau nên nhờ hắn thu xếp với Thiên Thư một chút, để thổi phồng bản thân mình lên cho hay ho hơn không.

Còn nói Thiên Thư không liên quan gì đến ngươi, chẳng trách là Đệ Nhất Hà Thổi, không biết Thư Linh là nam hay nữ, nếu là nữ thì không chừng đến chỗ khác cũng thổi cho… Không ngờ đời này lại có ngày phải làm tỷ muội với một quyển sách, biểu cảm trên bàn tiệc quả thực là muôn màu muôn vẻ.

Mù Lòa nhìn thấy vẻ mặt của các nàng liền biết các nàng đang nghĩ gì, biểu cảm càng trở nên muôn màu muôn vẻ hơn.

Triệu Trường Hà nói: “Các ngươi có biểu cảm gì vậy, chỉ là ta hành tẩu giang hồ thu thập được tin tức thôi mà…” Nói xong dường như cũng biết không lừa được ai, liền lập tức đổi chủ đề: “Vừa rồi nói đến Ba Đồ sống sót qua được, nói cách khác là hắn có thể phối hợp xuất binh?”

“Ừm, có thể thì có thể, nhưng bộ lạc của họ giờ phút này không còn bao nhiêu thực lực, đánh du kích thì được, chứ trông cậy vào việc làm chủ lực giáp công như trước đây thì đừng mong.” Hạ Trì Trì nói: “Lần này, chủ lực chỉ có thể là chính chúng ta.”

“Binh mã có bao nhiêu?”

“Binh mã không tính là thiếu. Hàng tốt của Lang Gia, binh lính Hà Bắc, binh lính Trung Nguyên bây giờ đều đang được huấn luyện, bao gồm cả Kinh quân ban đầu, tổng cộng cũng có mười lăm vạn. Cộng thêm quân số cũ ở Nhạn Môn, binh lính có thể chiến đấu đã vượt quá hai mươi vạn. Còn người ở Giang Hoài Giang Nam, biên ải xa xôi sợ là không quen khí hậu, ta không cho họ tới, ngược lại vì điều động binh lực Trung Nguyên đi, nên để họ đến hiệp phòng Hàm Cốc.”

“Cũng là để cho thế lực của Thôi Dương một cơ hội thay lồng đổi chim?”

“Cũng có một phần lý do đó. Tóm lại, Quan Lũng bị các ngươi làm cho một phen như vậy, ta cảm thấy Lý Bá Bình cũng chưa chắc đã còn tâm tư đánh ra ngoài, nhưng vẫn nên phòng xa.” Hạ Trì Trì vừa ăn cơm vừa thản nhiên nói: “Còn bên phía Hồ nhân luôn án binh bất động, ta và Đường khanh dựa theo tình báo các nơi suy đoán, có khả năng không đơn thuần là vì tuyết mấy tháng chưa ngừng, mà có thể là nội bộ của chúng đã nảy sinh vấn đề.”

Đường Vãn Trang tiếp lời: “Trước đây Loạn Thế Thư từng châm ngòi ly gián, đặt Thiết Mộc Nhĩ lên trên cả Bác Ngạch…” Vừa nói nàng vừa không nhịn được liếc Triệu Trường Hà một cái, Triệu Trường Hà giả vờ không hiểu.

Đường Vãn Trang cười cười, nói tiếp: “Mà Bác Ngạch vốn có địa vị không thể xem thường ở Bắc Hồ, ngay cả Thiết Mộc Nhĩ cũng phải tôn trọng ý kiến của Thần Điện. Chuyện lẻn vào Trường An như thế này, lẽ ra không nên do Bác Ngạch đích thân ra mặt. Hắn đã ra mặt, xem ra thật sự có vấn đề, dường như hắn đang tranh thủ thế lực cho riêng mình.”

Hạ Trì Trì gật đầu: “Nói cách khác, nội bộ Hồ nhân không yên. Vậy thì ý của chúng ta là chưa chắc phải đợi Hồ nhân nam hạ, nếu tình hình thích hợp có lẽ nên cân nhắc việc chủ động xuất chinh ra biên ải. Có thể chia binh làm hai đường, một đường vẫn do Hoàng Phủ tướng quân ra Nhạn Môn, đường còn lại chúng ta nên từ Bắc Mang vòng ra. Bọn ta từng nghĩ để ngươi lĩnh quân, để Thôi Nguyên Ung, Hoàng Phủ Thiệu Tông cùng các hàng tướng Lang Gia những người biết đánh trận phụ trợ ngươi. Ý ngươi thế nào?”

Tay Triệu Trường Hà vẫy lia lịa: “Ta không biết cầm binh, ai phụ trợ cũng vô dụng, chuyện này không thể đùa được. Thà để người khác cầm binh, ta phụ trợ cho họ còn hơn.”

Hạ Trì Trì nói: “Không có ai đủ tư cách để ngươi phụ trợ, đến lúc đó không khí trong quân ngược lại sẽ rất kỳ quặc. Huống hồ tu vi của bọn họ cũng chưa theo kịp, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm hộ vệ cho họ hay sao? Còn ra thể thống gì nữa. Ngươi có thể gánh cái danh chủ soái, dù sao hành quân bày trận cứ để người khác sắp xếp là được.”

Triệu Trường Hà nhìn những người khác, trưng cầu ý kiến. Vừa vặn hắn nhìn thấy Hoàng Phủ Tình đang chậm rãi ăn, trong mắt có chút thất thần.

Triệu Trường Hà trong lòng khẽ động: “Tình Nhi.”

Hoàng Phủ Tình hoàn hồn, cười cười: “Sao vậy?”

“Nàng lúc nào cũng trầm mặc như vậy, sao không nói gì?”

“Không có gì cả, ta cũng vừa mới cùng ngươi từ bên ngoài trở về, công việc các nơi đều chưa nắm rõ, nghe trước một chút thôi.”

“Nếu ta nhớ không lầm, lúc còn trẻ kỳ thực nàng cũng từng ở trong quân của lệnh tôn rèn luyện, hơn nữa nàng là tướng môn hổ nữ, từ nhỏ đã học binh pháp chiến trận.”

“Ừm.”

“Có bao giờ nàng nghĩ tới, nàng sẽ làm chủ soái, lĩnh quân xuất chinh không? Ta sẽ phụ trợ cho nàng. Chu Tước Tôn Giả vốn nên sải cánh trên trời cao, sao có thể bó mình trong cung cấm?”

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, trong mắt Hoàng Phủ Tình loé lên một tia sáng rực rỡ.

Đề xuất Voz: Độc hành – Hành trình vào cõi chết
Quay lại truyện Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN