Logo
Trang chủ

Chương 87

Đọc to

- Cô ấy hỏi tôi với ánh mắt lo lắng: "Anh thích bệnh lắm sao mà cứ mỗi lần mưa là tắm mưa thế? Bộ anh không sợ bệnh sao? Áo mưa anh đâu không mặc vào! Mà cứ để vậy chạy."

- Tôi cười: "Anh thích tắm mưa mà em! Vì đó là sở thích của anh từ nhỏ đến giờ. Với lại mặc áo mưa nóng nực, chật chội anh không thích!"

- Cô ấy mỉm cười lại hỏi: "Thế có khi nào anh thấy ghét mưa không ?"

- Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy và trả lời: "Có em à! Vì mưa làm em lạnh. Rồi những ngày mưa em không mang theo áo! Em về mà không có, dầm mưa mắc công em cảm lạnh! Anh phải lo lắng, chăm sóc cho em."

Cô ấy không hỏi gì nữa mà chỉ quay mặt đi. Tôi đoán chắc là cô ấy đang thẹn thùng và vui sướng trong lòng.

4 năm cấp 2 trôi qua thật nhanh với bao kỷ niệm vui, buồn giữa chúng tôi. Thế rồi một ngày rất gần thi tốt nghiệp, cô ấy có những biểu hiện lạ mà tôi không nhận ra. Cho tới một ngày khi chúng tôi có lời hứa: "Sẽ cố gắng vào cùng một trường thật tốt ở HCM." (Nguyễn Thượng Hiền) Tôi đã rất kì vọng, rất tin tưởng vào dự định này. Vì với tôi cô ấy là hy vọng duy nhất để tôi trở thành người tốt hơn.

Nhưng rồi cũng như ngày khác, khi cơn mưa đầu tiên ở SG rớt xuống cũng là ngày định mệnh cho mối tình tuổi học trò thơ ngây. Cô ấy hẹn tôi ngay chỗ đầu tiên đã gặp với lý do muốn ôn chuyện cũ. Tôi gật đầu phóng thật nhanh tới địa điểm, và thấy cô ấy đã đứng chờ từ lâu. Gặp tôi chỉ có cái gật đầu lạnh lùng không như bao lần đều nắm tay và ôm thật chặt. Tôi cũng đã sinh nghi cho tới khi cô ấy cất tiếng:

- Cô ấy hỏi: "Chúng ta quen nhau bao lâu anh nhỉ?"

- Tôi: "Gần 3 năm rồi đấy."

- Cô ấy vẫn tiếp tục: "Anh thấy cảm giác thế nào?"

- Tôi đã lo lắng: "Có lẽ hạnh phúc và đầy hy vọng."

- Cô ấy: "Thế anh nghĩ có nên tiếp tục không?"

- Tôi đã hoảng: "Ý em tiếp tục là gì?"

- Cô ấy: "Nghĩa là vẫn như thế hay khác một chút."

- Tôi hoang mang: "Anh vẫn không hiểu."

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Tại Quỷ Đêm Trảm Thần Ma
Quay lại truyện Lý Do & Lời Hứa
BÌNH LUẬN