Cô ấy nhìn tôi chăm chú một lần rồi xòe bàn tay đưa tôi lá thư rồi lên xe bỏ đi. Để lại tôi như một thằng ngây ngốc...
- Tôi gọi với theo: "Thế là sao hả em? Anh không hiểu? Em..."
- Cô ấy dừng quay lại: "Đọc hết đi rồi anh sẽ hiểu."
Rồi cô ấy đi khuất sau màn mưa, để tôi ở lại. Tôi biết nó là gì vì bạn tôi đã cho tôi biết cô ấy đã yêu người khác; nhưng tôi không tin. Đến bây giờ tôi mới nhận ra đó là sự thật. Run rẩy mở lá thư:
"Anh K! Em thực sự xin lỗi anh. Em không đủ can đảm để nói từ chia tay. Em cũng không đủ can đảm để nói xin lỗi anh vì tất cả những gì anh giúp em từ ngày hôm đó đến nay. Em nợ anh nhưng sẽ có lúc em trả. Em thấy mình không đủ khả năng để tiếp bước với anh. Em thấy có lỗi! Dù sao thì chia tay để anh tự do như anh thích, để anh thoải mái như anh từng.
À anh đừng tìm em nha anh! Em không dám nhìn anh lần nữa vì lỗi em gây ra!
Tạm biệt anh, EM MÃI YÊU ANH!"
Đọc hết dòng chữ tôi như sụt lún, tuyệt vọng. Kìm nén nước mắt rơi nhìn ra cơn mưa rồi bước về nhà...
Còn vài ngày nữa thôi là thi, ai cũng cắm đầu học thi còn tôi thì hồn vẫn nơi đó. Em dù cạnh tôi nhưng sao xa lạ và khoảng cách quá. Ngồi với nhau mà cảm giác như hai đứa cách xa cả nửa trái đất. Cô ấy vẫn thế vẫn đùa vui, cười với tôi nhưng ánh mắt lại không nhìn vào tôi nữa. Cô ấy giờ bên người khác vui vẻ, hạnh phúc. Tôi thì quằn quại, đau thương.
Ai cũng lo thi hy vọng điểm cao. Còn tôi bất cần được thì được, không thì thôi. Và kết quả: cô ấy không vào NTH mà vào Mari Curie với người mới; còn tôi vào trường NCT gần nhà H.
Đề xuất Voz: Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám