Trung nhìn tôi tìm sự tha thứ.
Cứ mỗi lần nghe thấy tên Minh, là từng ấy lần trái tim tôi đau đớn. Tôi rít một hơi thuốc dài, xung quanh chỗ hai thằng tôi ngồi mù mịt khói, đến độ anh cảnh sát giọng lạnh tanh yêu cầu chúng tôi tắt thuốc đi để trả lại không khí cho mọi người.
Tôi cười gằn:
- Nếu muốn được thanh thản trước khi chết thì tao tha thứ cho mày. :gach: Mày sống đến lúc này âu ông trời quá bất công.
- Tao biết là mày vẫn hận tao vụ đó.
- Cái đ**! Tao mà hận mày vụ Hân, thì mày không ngồi đây mà nói huyên thuyên thế này đâu. Kể tiếp đi thằng c hó!
Tôi lạnh lùng nhìn hắn, hắn ôm đầu hối hận và tiếp tục kể:
- Và cái hôm định mệnh đó. Tao đang đi trên đường về công ty, tao thấy cô ấy lên xe với một người trung niên. Tao cảm thấy có điều gì không ổn, bèn đi theo chiếc xe ấy đến một nhà hàng sang trọng. Người đàn ông đi cùng cô ấy, không ai khác, chính là Tổng GĐ Hà, bố vợ tao. Tao tìm chiếc bàn gần đó nghe ngóng, thì biết được nội dung câu chuyện. Ông ấy chính là người đã từng bao Minh, và ông ấy không chấp nhận được việc cô ấy bỏ rơi ông ấy. Tao không tin được, người bố vợ mà tao vẫn kính trọng, mọi người vẫn ca ngợi, lại là một kẻ dâm ô, thô bỉ và nham hiểm đến như vậy. Lão đã lấy bố của cô ấy ra đe dọa, nói đã nắm thóp được vài chuyện hối lộ của bố Minh, nếu cô không trở lại, lão sẽ tố cáo ông ấy, cuộc đời và sự nghiệp ông ấy gây dựng được sẽ thành tờ giấy với mức án tù chung thân. Cô ấy không tìm được lối thoát, đành gật đầu, đồng ý hẹn gặp lão tại khách sạn ABC. Tao muốn đứng dậy, kéo cô ấy thoát khỏi kẻ khốn nạn kia, nhưng tao biết, Tổng GĐ Hà là người có thế lực và cả có uy, ông ấy sẽ không để tao đưa Minh đi. Tao theo chân cô ấy, từng bước một, sợ cô ấy làm gì dại dột...
Nhìn thấy cô ấy đau đớn, tao thật sự căm hận bản thân mình, vì tao mà cô ấy ra nông nỗi này, vì tao mà ngay cả hạnh phúc nhỏ nhoi cô ấy tìm lại được cũng bị cướp mất.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Kinh Dị: [Series] Thám tử K