**Tôi yêu em**
- Hối hận bây giờ còn kịp đấy nhóc!
Tôi đe dọa.
- Em sống để hối hận mà.
Em cười, đôi mắt chợt buồn đến nao lòng khiến tôi hơi chùn bước. Nhưng con trai cũng có cái sĩ diện của con trai, đã đưa được em đến đây rồi, lại ra về tay trắng, mấy thằng bạn tôi chắc sẽ cười nhạo vào mặt tôi mất.
Tôi dựng xe ở tầng hầm nhà nghỉ, quay lại nhướng mày ngụ ý hỏi em thêm lần nữa. Em đi lên tầng trệt, khẽ hát một câu hát của Bằng Kiều:
“Có khi ... tình ta như cánh hồng
Lay nhẹ trong sương gió
Sợ khi nắng mưa ... sợ khi giá rét
Sẽ héo ... và tàn theo năm tháng”
Lòng tôi chùng xuống, sao em lại phải vậy hở em? Tôi sợ ý nghĩ em là một cô gái dễ dãi, dễ dàng leo lên giường với bất kỳ người nào em mới gặp. Tôi sợ cái thằng đàn ông trong tôi, bản năng trỗi dậy, sẽ làm đau em. Nhưng nếu em chỉ coi tôi như những thằng khốn nạn khác, tôi sẽ trở nên khốn nạn, ít ra nếu đây chỉ là một mối quan hệ qua đường, tôi muốn nếm mùi vị da thịt em, để sau này không phải hối tiếc…
Em bước ra khỏi buồng tắm, hơi nước và mùi thơm bao bọc quanh cơ thể em khiến tôi như con thú hoang, kéo em vào lòng mình. Như quên hết mọi thứ xung quanh, tôi ném em lên giường, giật phăng cúc áo, dụi mặt vào cổ em, bàn tay lần tìm bờ ngực em… Cơ thể tôi đè nghiến em xuống giường, nóng bừng,…
Giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay tôi, khiến tôi sực tỉnh, tôi trượt khỏi cơ thể em.
Em nhìn tôi ngơ ngác, chiếc miệng xinh mím chặt lại, đôi mắt long lanh đầy nước.
Tay đang để lên bầu ngực, tôi chuyển địa điểm lên má em, gạt những giọt nước nóng hổi đang rơi chảy qua khóe mắt, rồi vuốt tóc em thật dịu dàng…
Tôi không muốn thể hiện thú tính của mình lên người em, khi mà em không phải của riêng tôi. Chúng tôi cứ nằm đấy, nhìn sâu vào mắt nhau, im lặng và cảm nhận tiếng nhịp đập của trái tim.
Tôi hôn lên trán em:
- Anh xin lỗi, anh chỉ dọa em thôi, đừng sợ, ngủ đi. Anh hứa sẽ không làm gì em đâu.
- Em xin lỗi anh!!! Em…
- Anh biết rồi, cứ ngủ ngoan, anh hát cho em ngủ nhé!
Em mỉm cười, khuôn mặt nhẹ nhõm, cố gắng lắm tôi mới chế ngự được bản thân mình, thôi, tập trung vào câu hát, để xoa dịu nỗi khổ của riêng mình.