Chương 1136: Chương 996
Tiểu nhị là A5 của phòng tuyến cấp A tinh nhuệ. Khi Khánh Trần tề tựu, hắn như một Ngự Tiền đái đao thị vệ, luôn ở bên cạnh Khánh Trần.
Khánh Trần nhìn về phía tiểu nhị: "Cái kia... Ngươi tên gì?"
Tiểu nhị vui vẻ đáp: "Ngài cứ gọi ta tiểu nhị là được."
Khánh Trần vừa bẻ gãy cổ một tên thú binh, vừa hổ thẹn nói: "Thật xin lỗi, ta không thể giết sạch những thứ quỷ quái này."
Tiểu nhị ngây người một lát: "Ngài thật sự dùng ngữ khí xin lỗi nhất, mà lại nói ra lời tàn nhẫn nhất... Đây là phòng tuyến tập trung đông đảo Thú Nhân quân đoàn nhất, ngài không thể giết hết cũng là chuyện thường tình."
Lúc này, Thú Nhân quân đoàn lại chia thành hai cánh, từ hai bên sườn công kích tới, trên vùng bình nguyên rộng lớn, khói bụi cuồn cuộn nổi lên. Tốc độ của chúng vượt xa Hội Phụ Huynh, tốc độ truy kích cũng luôn nhanh hơn tốc độ rút lui, khiến cho Hội Phụ Huynh vừa rút lui về phòng tuyến cuối cùng thì toàn bộ trận địa phòng ngự đã bị bao vây khốn đốn. Lần này, cho dù Khánh Trần có ba đầu sáu tay cũng không cách nào cứu vãn.
Khánh Trần vốn tưởng Hội Phụ Huynh sẽ hoảng loạn thành một đoàn, nhưng tiểu nhị bỗng nhiên giơ cao cánh tay, giơ một ngón trỏ. Sau một khắc, tiếng ra lệnh không ngừng vang lên, lại có một nhóm thành viên Hội Phụ Huynh chủ động đứng ra, tiến lên trấn giữ vòng phòng ngự ngoài cùng.
Khi Hội Phụ Huynh vừa cùng Thú Nhân quân đoàn va chạm nhau một khắc, có người trong nháy mắt bị vuốt sắc của thú binh xuyên thủng, nhưng người bị xuyên thủng đó không hề bỏ cuộc, chỉ hộc máu, tiếp tục siết cò, gây ra những lỗ máu sâu hoắm trên thân thú binh. Thú binh vây quanh bọn hắn, tạo thành một cối xay khổng lồ, khi cối xay đó xoay tròn sẽ nghiền ra máu, như muốn nghiền nát cả xương cốt của thành viên Hội Phụ Huynh, nhai vụn nuốt chửng. Các thành viên Hội Phụ Huynh không ngừng co cụm vào bên trong, nhưng bọn hắn lui lại một bước, Thú Nhân quân đoàn liền tiến thêm một bước.
Khánh Trần dốc sức cứu người, nhưng lại không thể cứu được tất cả. Hắn cũng không nhận ra những người kề vai chiến đấu này, nhưng khi từng sinh mệnh tươi sống ngã xuống, hắn chỉ cảm thấy trong lòng một nỗi đau quặn thắt. Phảng phất hắn lẽ ra đã nên quen biết những người này, hoặc là hắn rõ ràng nên ghi nhớ, nhưng lại quên đi. Đúng vậy, hắn rõ ràng nên ghi nhớ những người này.
Những người này khi trông thấy hắn, trong mắt hiện lên sự kính ngưỡng, tín nhiệm, và thân thiết – điều mà Khánh Trần trước năm 17 tuổi chưa từng được thấy. Những ánh mắt ấy nhắc nhở hắn, trong cuộc đời mình đang có một khoảng trống, mà khoảng trống đó chính là trải nghiệm quý báu nhất của hắn.
Lúc này Khánh Trần thậm chí hơi chán ghét loại cảm giác này, tại sao ký ức của hắn vẫn chưa khôi phục, tại sao cái phong ấn trong truyền thuyết kia vẫn chưa được giải khai, một khi giải khai... liệu mọi thứ có trở nên khác biệt? Nói chính xác hơn, hắn chán ghét phong ấn trong cơ thể mình.
Tiểu nhị tựa hồ nhận ra tâm tình của hắn, liền thản nhiên nói: "Ngài không nên tự trách, nếu như ngài không đến, chúng ta đã chết từ sáu giờ trước rồi. Nói thật, có thể sống thêm sáu giờ, được gặp ngài một lần, chúng ta cũng rất mãn nguyện."
Khánh Trần trầm mặc không nói, chỉ dốc hết sức một cước đạp văng tên thú binh đang xông tới.
Lúc này, trong đám người có người cười nói: "Đúng vậy, sống thêm sáu giờ, được nhìn Lão Bản tiêu diệt nhiều thú binh như vậy, ta cũng coi như đáng giá rồi!"
Tiểu nhị bỗng nhiên giơ cánh tay nắm chặt thành quyền, liền thấy vô số thành viên Hội Phụ Huynh vây quanh Khánh Trần di chuyển về phía nam.
Khánh Trần nhíu mày: "Các ngươi làm gì vậy?"
Tiểu nhị nói: "Ký ức của ngài vẫn chưa khôi phục, phong ấn cũng chưa được giải trừ, không nên cùng chúng ta chôn thây ở nơi này. Ký ức của ngài một ngày nào đó sẽ trở về, vẫn còn rất nhiều người cần ngài sống sót. Chúng ta sẽ mở ra một con đường máu về phía nam cho ngài, ngài nhất định phải rời khỏi đây!"
Khánh Trần không thể ngờ được, hắn là người đến cứu viện, nhưng cuối cùng lại là đám người này muốn cứu hắn. Tựa như những người này đêm ngày mong đợi hắn trở về, nhưng những phòng tuyến kia lại là do chính họ ngày đêm kiên thủ.
...
...
Thú Nhân quân đoàn lần nữa gia tăng tần suất tiến công, thú binh hung hãn không sợ chết xông lên, tựa hồ sợ Khánh Trần rời đi. Nhưng mà, Hội Phụ Huynh với trật tự nghiêm chỉnh lại chia thành hai nhóm, một nhóm kiên cường chống đỡ đợt tiến công của Thú Nhân quân đoàn, nhóm còn lại thì tiếp tục vây quanh Khánh Trần đột phá về phía nam.
Thế nhưng, Thú Nhân quân đoàn không có ý định để Khánh Trần rời đi, ba lão quái vật Hí Mệnh sư đang bị thương trên người đều theo thú binh xông tới, chặn đường về phía nam. Bọn hắn biết Khánh Trần đã kiệt sức, hôm nay nhất định phải giữ Khánh Trần lại nơi này!
Một tên thành viên Hội Phụ Huynh cao giọng nói: "Xông lên! Đừng quay đầu lại!"
Khánh Trần chỉ cảm thấy, sâu trong nội tâm hắn, dường như có thứ gì đang không ngừng va đập vào gông xiềng, cho đến khi trên chiếc gông xiềng đó rốt cục xuất hiện một tia vết nứt! Thế nhưng, cho dù xuất hiện vết nứt, phong ấn gông xiềng vẫn kiên cố bất khả phá vỡ, bất luận hắn cố gắng thế nào cũng vô ích. Khánh Trần đau đầu như búa bổ, muốn điên cuồng gầm thét nhưng lại không phát ra được tiếng nào. Loại cảm giác này khiến người ta tuyệt vọng.
Các thành viên Hội Phụ Huynh dốc sức muốn xông phá con đường về phía nam, nhưng đều lần lượt thất bại.
Nhưng vào lúc này, phương xa bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Thanh âm kia như trống trận thúc giục từ xa vọng lại gần, còn có người cao giọng gào thét, tiếng gào thét thất ngôn du dương như khúc ca của vùng tuyết khu. Các thành viên Hội Phụ Huynh ở trong chiến trường bị Thú Nhân quân đoàn che khuất tầm mắt, chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người, chỉ cảm thấy âm thanh đó càng lúc càng gần, càng lúc càng nhanh!
Tiểu nhị lớn tiếng nói: "Đưa ta lên!"
Hai tên thành viên Hội Phụ Huynh dùng tay làm cầu, đưa tiểu nhị lên không trung. Tiểu nhị ngây người, hắn trông thấy hơn ngàn con trâu rừng cao lớn vô cùng đang lao nhanh tới, trên mình chúng có những đồ đằng đen cuồn cuộn, sừng trên đầu sắc bén như hai thanh đao nhọn, cao lớn tựa Thú Nhân chiến sĩ.
Đây không phải trâu rừng, đây là Thần Ngưu từ Đại Tuyết Sơn Tây Nam!
Thế nhưng kỳ lạ là, mỗi một đầu Thần Ngưu đều bị vải đen che mắt, nhưng tiểu nhị chỉ thấy trâu rừng, lại không thấy một bóng người nào! Sau một khắc, đàn Thần Ngưu chạy dọc theo rìa Thú Nhân quân đoàn mà qua, chúng không giao phong chính diện với Thú Nhân quân đoàn, vì so với số lượng thú binh, chúng vẫn còn quá ít, không cách nào địch nổi.
Liền thấy, khi đàn Thần Ngưu lướt qua rìa Thú Nhân quân đoàn, bên hông chúng bất ngờ lộ diện hơn nghìn người, hai gò má đều ửng đỏ vì nắng gió cao nguyên, trên đầu bện những bím tóc dày đặc, trên cổ đeo những chuỗi vòng cổ kết bằng xương ngón tay, va vào nhau phát ra tiếng lách cách.
Lò Sưởi!Đúng là Lò Sưởi đã lâu không xuất hiện!
Tiểu nhị cao giọng nói: "Viện quân! Viện quân đến rồi!"
“A,” tiểu nhị bỗng nảy sinh nghi ngờ, hắn càng nhìn kỹ, lại thấy tất cả Hán tử Lò Sưởi khi lên lưng trâu, đều vác theo một cây RPG... Loại cảm giác này, tựa như Khánh Trần lần đầu gặp Đại Trưởng Lão, đối phương giơ cổ tay, nhìn đồng hồ điện tử xem dự báo thời tiết, quả thật rất "ngạnh hạch".
Trên con Thần Ngưu đầu tiên, Đại Trưởng Lão giơ cao cánh tay, sau đó mạnh mẽ vung xuống: "Phóng!"
Tất cả Hán tử Lò Sưởi đồng thời bóp cò súng RPG cá nhân, từng quả đạn hỏa tiễn xoay tròn bay tới, đánh trúng vào cánh sườn của Thú Nhân quân đoàn. Ánh lửa kịch liệt ngút trời bùng lên, chỉ riêng sóng khí đã hất tung mấy ngàn tên thú binh!
Lò Sưởi đồng dạng ẩn cư trong Đại Tuyết Sơn Tây Nam, không mấy khi lộ diện, cho nên đa số người chỉ biết đến họ như một đám... Dã Man Nhân. Giờ đây Dã Man Nhân cưỡi Thần Ngưu vác RPG, quả thật quá phá vỡ nhận thức thông thường. Nhưng tất cả những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là có người đến rồi! Cuối cùng cũng đã đến!
Mặc dù không nhiều người, nhưng chỉ cần có người đến, đã có nghĩa là bọn hắn không bị lãng quên ở nơi này!
Trong lúc các thành viên Hội Phụ Huynh còn đang nghĩ như vậy, lại thấy các Hán tử Lò Sưởi cưỡi Thần Ngưu cứ thế chạy càng lúc càng xa, như muốn bỏ đi thật.
“Ngọa tào,” tiểu nhị kinh hãi thốt lên: "Hóa ra chỉ đến đó thôi sao? Chỉ làm lấy lệ chút thôi à?"
Lời vừa dứt, liền thấy các Hán tử Lò Sưởi điều khiển Thần Ngưu vòng qua bên ngoài chiến trường một vòng, hướng đi một lần nữa quay lại, dốc hết sức lực lần nữa phát động công kích! Lần này, bọn hắn lao thẳng về phía Thú Nhân quân đoàn, buộc Thú Nhân quân đoàn phải chia ra một nhóm để chống đỡ áp lực công kích này.
Khi đàn Thần Ngưu sắp va chạm với Thú Nhân quân đoàn trong nháy mắt, tất cả Hán tử Lò Sưởi đều đồng loạt nhảy xuống khỏi lưng Thần Ngưu. Bọn hắn lăn mình một vòng rồi nhẹ nhàng đứng dậy, tiếp tục xông lên theo sau đàn Thần Ngưu. Đàn Thần Ngưu đang lao nhanh đã húc đổ hàng ngàn tên thú binh, nhưng số lượng chúng vẫn còn quá ít, chỉ vừa kịp tạo ra một lỗ hổng nhỏ trong trận hình của Thú Nhân quân đoàn thì đã bị thú binh xé nát.
Cũng chính là lúc này, các Hán tử Lò Sưởi ngay sau đó đã xông thẳng đến trước mặt Thú Nhân quân đoàn.
“Dạt ra!” Một giọng nói thanh thúy vang lên. Đội hình Lò Sưởi hán tử bỗng nhiên tách sang hai bên, để lộ ra một thiếu nữ bện bím tóc đang kéo theo một thanh Hắc Đao tiến tới.
Tần Dĩ Dĩ kéo đao nhảy vọt lên, một đao "Lực Phách Hoa Sơn" trút xuống: "Mở!"
Đề xuất Voz: Vừa thoát khỏi căn nhà có quỷ
Chap 1150 bị thiếu nha ad
ok
Có người đi trước sướng thật:)
859 và 860 bị lặp nha ad
ok đã fix hết rồi nha
842,843,844,846 bị lặp nha ad
842,843,844 bị lặp nha ad
829 và 835 bị lặp nha ad
828 và 833 bị lặp nha ad
Chap 812 thiếu nha ad
783 và 785 bị lặp nha ad
Chap 745 bị thiếu nha ad
ủa sao bị thiếu nhiều vậy ta.
Chap 738 thiếu nha ad