Lúc mặt trời vừa ló dạng, Khương Ngải đã thấy bóng dáng Hạ Tư Mộ cô đơn trên đường cái Ngọc Chu thành. Nàng chậm rãi bước đi, tựa như đang trút bỏ nỗi ưu tư, không biết tâm tư phiêu dạt nơi đâu.
Khương Ngải tiến đến bên cạnh, ngón tay thon dài chỉ vào khóe miệng Hạ Tư Mộ, giọng điệu trêu chọc: “Vương Thượng, miệng ngài dính thứ gì vậy?”
Hạ Tư Mộ khẽ sờ lên môi, đáp: “Nước thuốc.”
Khương Ngải thoáng ngạc nhiên, quỷ vật sao cần đến thuốc thang? Nàng lập tức liên tưởng đến tiểu bằng hữu ở nhân gian, nhưng nhìn sắc mặt Hạ Tư Mộ, đành nuốt ngược câu hỏi vào lòng.
Hai người sóng vai dạo bước trên đường phố Ngọc Chu thành. Quỷ giới hiện đang trong cảnh hỗn loạn, các vị điện chủ đều đã trở về lãnh địa của mình thống lĩnh quỷ quân, phản loạn nổi lên khắp nơi. Những ác quỷ bảo vệ quanh Vương Thượng cũng đều được Hạ Tư Mộ điều đi chinh phạt, Ngọc Chu thành giờ đây vắng vẻ hơn bao giờ hết.
“Gần đây Bạch Tán Hành biểu hiện không tệ,” Hạ Tư Mộ thản nhiên lên tiếng.
“Lão ta hận không thể ăn tươi nuốt sống Yến Kha, đương nhiên là sẽ hăng hái nhất trên chiến trường rồi. Yến Kha không dùng được đèn Quỷ Vương, chỉ dựa vào pháp lực của hắn ta thì làm sao đánh bại được ngài?” Khương Ngải đáp, rồi hiếu kỳ hỏi: “Nhưng vì sao Yến Kha lại không thể sử dụng đèn Quỷ Vương? Pháp lực của hắn ta cũng không hề yếu, lẽ ra phải khống chế được bảo vật kia chứ.”
Hạ Tư Mộ khẽ cười, nhẹ nhàng bâng quơ: “Chỉ cần ta còn ở đây, hắn ta đừng hòng chạm vào đèn Quỷ Vương.”
Hai người bước đến một góc phố vắng, trước mắt là một khóm thu hải đường đang nở rộ, trải dài đến tận cuối con đường. Hạ Tư Mộ dừng chân, ngồi xổm xuống ngắm nhìn những đóa hoa rực rỡ, tấm bản đồ phong cảnh Ngọc Chu thành do Đoạn Tư vẽ hiện lên trong tâm trí nàng.
Thu hải đường, cỏ tương tư. Những đóa hoa mang sắc hồng nhạt, tựa như ánh hoàng hôn buổi chiều thu sau khi mặt trời lặn, hương thơm thoang thoảng, man mát như sương sớm hòa quyện cùng hương cỏ.
Khương Ngải nhìn khóm thu hải đường, như chợt nhớ ra điều gì, nói: “Gỗ và thuốc màu mà ngài yêu cầu trước kia đã chuẩn bị xong, đang để ở sau núi. Chu sa, chì đỏ, than đen, phẩm lục, thư hoàng (*), rốt cuộc ngài định xây cung điện gì vậy? Xa hoa đến vậy sao? Mà ngài cũng có nhận biết được đâu.”
Hạ Tư Mộ im lặng, nàng đưa tay vuốt ve cánh hoa hải đường, đột nhiên hỏi Khương Ngải: “Dì Khương Ngải, người còn nhớ cảm giác đau là thế nào không?”
Khương Ngải giật mình, nàng ta ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Quên rồi, chỉ nhớ đó là một cảm giác không hề dễ chịu.”
“Thật kỳ lạ, rõ ràng ta không cảm nhận được,” Hạ Tư Mộ nhỏ giọng nói.
Nhưng sao nàng lại thấy đau đến thế, từ khi gặp Đoạn Tư, cho đến tận bây giờ.
Khương Ngải, Bạch Tán Hành, Hòa Gia Phong Di, thậm chí cả cha mẹ thân nhân từ xa xưa, ai cũng nói sức mạnh của nàng vô song, nàng sẽ là Quỷ Vương mạnh nhất.
Thật sự là thế sao?
Nàng chưa từng khẩn trương đến vậy, khao khát sức mạnh để bảo vệ hắn, giải thoát hắn khỏi già nua, bệnh tật, thống khổ và cái chết.
Nhưng nàng lại bất lực, nàng không thể chống lại sinh lão bệnh tử của con người.
Nàng hận sự bất lực của chính mình.
Lần này, Đoạn Tư dẫn một vạn quân từ tiền tuyến trở về, đóng quân ở vùng ngoại ô Nam Đô, nói là chiến thắng trở về bái kiến tân hoàng, nhưng nếu tân hoàng không cho hắn quay lại tiền tuyến thì những binh lính đó sẽ mang một ý nghĩa khác.
Sau khi cơn sốt lui đi, Đoạn Tư nghỉ ngơi mấy ngày rồi cưỡi ngựa ra khỏi thành, mặc cho đại phu và muội muội khuyên can, chuẩn bị ra quân doanh ngoài thành xem xét tình hình. Trên đường phố Nam Đô, hắn đi từ từ, nhưng vừa ra khỏi thành đã thúc ngựa chạy nhanh như bay, gió Bắc thổi tung y phục và dây buộc tóc của hắn. Vào đông, cây cối tiêu điều, bụi đất mù mịt, cảnh vật nhanh chóng lướt qua.
Khi còn cách quân doanh một đoạn, ngựa bỗng hí vang lên rồi dừng lại, thậm chí còn lùi lại hai bước. Đoạn Tư vuốt ve bờm ngựa, qua lớp bụi mù, hắn nhìn thấy một đám người mặc giáp cầm vũ khí đột nhiên xuất hiện từ mặt đất trống trải. Những kẻ trông như binh lính này cứ như từ dưới đất chui lên vậy.
Nhìn dáng vẻ của những binh lính này, bọn chúng không phải là quân lính của hắn, cũng không phải cấm quân trong thành, cộng thêm cách xuất hiện kỳ lạ và hơi thở âm trầm, những tên lính sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt đen ngòm này không phải là người.
Đoạn Tư kéo dây cương, thầm nghĩ, xem ra chiến sự bên Tư Mộ vẫn chưa kết thúc.
“Đoạn đại nhân cẩn thận!” Một tiếng hét lớn vọng đến từ đâu đó, ba tu sĩ mặc đạo bào đột nhiên xuất hiện trước mặt ngựa của Đoạn Tư.
Đoạn Tư ngạc nhiên nhìn ba người trẻ tuổi mặc áo bào trắng. Bọn họ lẩm bẩm trong miệng rồi ném một pháp khí hình chiếc dù lên trên đầu hắn, quanh thân Đoạn Tư nhanh chóng nổi lên một pháp trận. Đám quỷ kia xông lên như mây đen, các tu sĩ cũng vung kiếm xông lên, khí thế như tia chớp xé toạc mây đen, tro bụi bay mù trời.
Đoạn Tư nhảy xuống ngựa, nhìn pháp trận tỏa ra ánh sáng vàng dưới chân, rồi lại nhìn pháp khí trên đầu mình, nhất thời cảm thấy được người khác bảo vệ cũng là một trải nghiệm thú vị. Bất cứ con quỷ nào muốn tiếp cận hắn đều bị ngăn ngoài trận pháp, chỉ có thể điên cuồng giương nanh múa vuốt bên ngoài ánh sáng vàng.
Một tu sĩ áo trắng cao gầy trong ba người bay tới, một kiếm chém chết một con quỷ ngoài trận pháp, đang định xoay người gia nhập trận hỗn chiến thì đột ngột dừng lại.
Tu sĩ kia chậm rãi quay đầu nhìn về phía Đoạn Tư, với một tư thế cứng ngắc thu hồi pháp khí, giải trừ pháp trận. Đoạn Tư chăm chú nhìn.
“Ngươi đang làm gì vậy! Mộc Hề!” Đồng bạn của hắn ta hô lên.
Lời còn chưa dứt, kiếm Phá Vọng của Đoạn Tư đã ra khỏi vỏ, kề lên cổ tu sĩ này. Đoạn Tư nheo mắt lại, mỉm cười dịu dàng: “Ra khỏi thân thể hắn đi, Yến Kha.”
Tu sĩ kia im lặng một lát, nói: “Mắt của ngươi độc thật đấy.”
Nói xong, hắn ta cụp mắt nhìn kiếm trên cổ, rồi lại ngẩng lên nói: “Ngươi muốn giết tu sĩ đã cứu ngươi sao?”
Ánh mắt Đoạn Tư lóe lên.
Tu sĩ bị quỷ nhập này nghênh ngang cầm kiếm quay lại tấn công hai người kia, hai tu sĩ vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ, cố hết sức chống lại vòng vây của đám ác quỷ.
Binh lính quỷ nhân cơ hội tiếp cận Đoạn Tư đều bị kiếm Phá Vọng trong tay hắn chém nát nhừ, hắn vẫn dư sức đối phó với lũ quỷ cấp thấp này. Vừa rồi hắn đã gọi Hạ Tư Mộ, nhưng bây giờ nàng vẫn chưa có dấu hiệu xuất hiện, có lẽ nàng đã giao phó hắn cho Hòa Gia Phong Di từ lâu rồi. Thấy đám mây quỷ khí dày đặc sắp nhấn chìm hai tu sĩ kia, Đoạn Tư suy nghĩ, dù sao bọn họ cũng không thể đánh lại Yến Kha, vậy nên hắn đặt kiếm Phá Vọng lên cổ mình.
“Yến Kha, làm một cuộc giao dịch đi,” hắn cất cao giọng nói.
Tu sĩ bị nhập vào người quay đầu lại, đôi mắt đen ngòm nhìn về phía Đoạn Tư.
“Ngươi tới bắt ta, chắc chắn không muốn mang một cỗ thi thể về chứ? Ta đi theo ngươi là được, ngươi thả ba vị thiếu hiệp này, và cả… con ngựa này của ta nữa,” Đoạn Tư cười, chỉ vào Lương Câu bên cạnh.
Tu sĩ kia nhìn Đoạn Tư, phẩy tay một cái, đám quỷ đang tấn công lập tức dừng động tác. Ác quỷ áo lam cao lớn bước ra khỏi thân thể tu sĩ, bước qua những con quỷ đã hóa thành tro tàn trên mặt đất, đến trước mặt Đoạn Tư, lạnh lùng nói: “Đoạn Thuấn Tức, để ta xem ngươi còn có thể cười được bao lâu.”
Đoạn Tư tra kiếm vào vỏ, nụ cười trên môi nhạt dần khi nhìn thấy vòng ngọc đèn Quỷ Vương bên hông Yến Kha.
Yến Kha nói sẽ khiến Đoạn Tư không thể cười nổi, quả thực là không nuốt lời.
Đoạn Tư bị bịt mắt, không biết bị đưa đến đâu, sau đó được "chào đón" bằng một trận tra tấn dã man, khóe miệng bị đánh rách toạc, lúc cười lên vô cùng đau đớn. Hắn bị trói trên giá, cảm thấy toàn thân không còn chỗ nào lành lặn. Lần bị thương thảm hại thế này gần đây nhất có lẽ là lần quyết đấu với Thập Ngũ. Vừa mới khỏi sốt lại bị hành hạ thế này, không biết cơ thể hắn còn chịu đựng được bao lâu.
Nhưng mất đi cảm giác đau đớn có lẽ là một điều tốt, nếu không hắn đã đau đến ngất đi rồi. Giờ phút này, mặc kệ những tên quỷ tra tấn hắn chửi bới thế nào, hắn chỉ nghiêng đầu... giả chết.
Tiếng quỷ xung quanh đột nhiên im bặt, có tiếng bước chân đến gần.
Đoạn Tư nghĩ có lẽ Yến Kha đã đến.
“Hắn bị sao vậy?”
“Khởi bẩm Vương Thượng, bị đánh ngất rồi,” ác quỷ hành hình nịnh nọt nói.
Vương Thượng? Yến Kha tự xưng làm vua sao? Vì sao đèn Quỷ Vương lại ở trong tay hắn ta? Tư Mộ thì sao?
Hàng loạt câu hỏi nảy ra trong lòng Đoạn Tư. Yến Kha lạnh lùng cười nói: “Tư Mộ, ngươi bảo vệ hắn kỹ quá, ta phải tốn công sức lắm mới bắt được đấy.”
Tim Đoạn Tư lập tức đập mạnh, thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc. Giọng Hạ Tư Mộ vang lên trong không gian tĩnh lặng, như vọng ra từ một pháp khí nào đó, xa xôi và mơ hồ.
“Ồ? Ngươi cũng biết mình sắp xong đời, nên bắt đầu làm mấy chuyện này rồi à,” sau một năm, giọng Hạ Tư Mộ vẫn thản nhiên, vô cùng bình tĩnh.
“Lần trước ngươi chấp nhận dùng đèn Quỷ Vương đổi lấy một mạng của hắn, lần này ngươi muốn dùng gì để đổi đây?” Yến Kha trầm giọng nói.
Dùng đèn Quỷ Vương đổi lấy một mạng của hắn.
Đoạn Tư ngây người.
Tất cả những gì xảy ra vào cái ngày chia tay một năm trước vụt qua đầu hắn, từ ánh mắt Hạ Tư Mộ, đến lời khuyên giải an ủi của Trầm Anh, rồi dừng lại ở câu nói... *Là Tiểu tiểu thư tỷ đem thuốc giải về.*
Ngày nàng rời đi ấy, hình như trên người không có đèn Quỷ Vương.
Cho nên, Hạ Tư Mộ đã dùng đèn Quỷ Vương để đổi lấy thuốc giải cho hắn. Vào thời khắc mấu chốt ấy, Hạ Tư Mộ mất đi đèn Quỷ Vương, nên cuộc chiến nói là nửa năm sẽ kết thúc mới kéo dài cho đến tận hôm nay.
Lòng Đoạn Tư chùng xuống, rơi vào đáy vực nửa nóng nửa lạnh, hắn chậm rãi nắm chặt tay.
Hạ Tư Mộ bên kia cười lớn, nàng nói: “Ha ha ha, đổi cái gì? Ta đổi cho ngươi đèn Quỷ Vương như thế nào ngươi còn không rõ sao? Ta đã cạn tình cạn nghĩa với hắn rồi, bây giờ hắn và ta không còn quan hệ gì nữa, ngươi muốn giết thì giết đi.”
“Hạ Tư Mộ!” Giọng Yến Kha chợt cao lên, dường như hắn ta hất đổ thứ gì đó, vang lên tiếng leng keng lớn. Hắn ta giận dữ: “Ngươi đã động tay động chân gì lên đèn Quỷ Vương? Vì sao? Vì sao ta không dùng được đèn Quỷ Vương?”
Cả căn phòng nhất thời yên tĩnh, sau đó lại có tiếng cười vang lên.
“Ha ha ha ha ha... Đáng thương cho ngươi Yến Kha, mất ba trăm năm tìm mệnh môn của ta mà không thấy, có được đèn Quỷ Vương lại không dùng được. Đánh không lại ta, giết không được ta, lại yêu ta, sao lại có kẻ ngu xuẩn như ngươi cơ chứ?”
Dừng một chút, Hạ Tư Mộ bình thản nói: “Ta đây không ngại nói cho ngươi biết, ba trăm năm trước ta đã tách một mảnh hồn phách của mình dung hợp với đèn Quỷ Vương. Đèn Quỷ Vương mà ngươi tha thiết ước ao chính là mệnh môn của ta.”
Những lời này như một mũi tên xuyên thủng tim gan, Yến Kha cứng đờ người.
Giọng Hạ Tư Mộ lượn lờ trong hư không, mang theo sự thương hại như đang khiêu khích, nàng nói: “Muốn giết ta, phá hủy đèn Quỷ Vương là được, nhưng ngươi có bỏ được không?”
Không có bảo vật tối thượng như đèn Quỷ Vương, làm sao Yến Kha địch nổi liên minh Khương Ngải và Bạch Tán Hành? Làm sao có thể danh chính ngôn thuận trở thành Quỷ Vương? Quỷ là dục vọng, quỷ tranh quyền đoạt vị đều vướng phải căn bệnh tham lam, ai lại phá hủy đèn Quỷ Vương mà hao tâm tổn trí biết bao lâu mới có được?
Nhưng chỉ cần Hạ Tư Mộ chưa tan thành tro bụi, mảnh hồn phách của nàng còn ở trong đèn Quỷ Vương, không có sự cho phép của nàng thì không ai có thể sử dụng được bảo vật ấy.
Cách duy nhất để có được đèn Quỷ Vương chính là phá hủy nó.
Đây là kết cục bế tắc mà nàng đã thiết kế cho mọi con quỷ muốn tranh đoạt vương vị kể từ khi nàng bước chân vào Quỷ vực.
_________
(*) Chu sa, chì đỏ, than đen, phẩm lục, thư hoàng: Đây đều là những chất có màu, có lẽ là những màu tối.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Y Trở Lại - Ngô Bình