Logo
Trang chủ

Chương 1128: Hoa Lửa

Đọc to

Tích Lâm ngã vật xuống đất. Có lẽ cơn đau trong khoảnh khắc đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của thần kinh hắn, đến nỗi giờ đây hắn không còn cảm nhận được chút đau đớn nào nữa. Kéo theo đó, những giác quan khác cũng tựa như diều đứt dây, lần lượt mất đi liên lạc. Chỉ có khái niệm về bản ngã mang tên "Tích Lâm" là vẫn còn lởn vởn trong tâm trí đang dần trở nên hỗn loạn của hắn.

"Thật đúng là... một trải nghiệm chưa từng có..."

Âm thanh hỗn loạn vang vọng trong đầu Tích Lâm, hắn cảm thấy mình như một u hồn bị giam cầm trong một bức tượng.

Toàn bộ tầm nhìn trở nên mơ hồ, hỗn loạn. Những hình ảnh trước mắt tựa như bức tranh sơn dầu bị nhúng vào nước, màu vẽ loang lổ ra, biến thành từng mảng màu lớn.

Ý thức còn sót lại của Tích Lâm cố gắng phân biệt những gì mình đang nhìn thấy, nhưng dù có tập trung quan sát thế nào, tất cả những gì hắn thấy được chỉ là một khối màu vàng kim lấp lánh đang không ngừng ngọ nguậy, sải bước tiến lại gần mình.

Khối màu này chắc hẳn rất nặng nề, tựa như một gã khổng lồ cường tráng.

Điều này, Tích Lâm có thể cảm nhận được từ làn da đã trở nên tê cứng của mình. Thân thể của hắn đang ngã trên mặt đất đã bị huyết nhục hóa, áp chặt vào mặt đất nhầy nhụa đó. Cùng với bước tiến của khối màu vàng kim kia, những rung chấn nhẹ đang không ngừng đến gần.

"Hộc... hộc..."

Một cảm giác nghẹt thở mãnh liệt bóp nghẹt lấy yết hầu Tích Lâm, hắn theo bản năng hít thở từng ngụm lớn, nhưng lại cảm thấy cổ họng căng tức, như có thứ gì đó chặn lại bên trong.

Cảm giác đau đớn tê dại dần quay trở lại, tựa như linh hồn Tích Lâm đang trở về với thể xác. Một cơn đau thấu tim gan lan ra từ lồng ngực, hắn theo bản năng co giật, đau đớn giãy giụa trong vô vọng, lăn lộn rồi nôn ra một bãi máu lớn.

Một vũng máu tươi loang rộng ra, hòa cùng với vũng máu vốn đã đọng lại dưới thân Tích Lâm. Máu có màu đỏ sẫm, bên trong ngâm đầy những mảnh thịt vụn, dường như nội tạng vỡ nát cũng bị Tích Lâm nôn ra cùng lúc.

Lúc này, Tích Lâm cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Hắn hít thở một cách thông suốt, đồng thời, tiếng ù ù vo ve bên tai cũng dần xa đi, sự huyên náo của chiến trường lại truyền đến.

"Tích Lâm..."

Dường như có ai đó đang gọi tên mình, và người đó còn nói thêm gì đó nữa, nhưng những âm thanh ấy đã bị thính giác tổn thương làm cho méo mó đi rất nhiều. Truyền đến tai Tích Lâm chỉ còn lại những đoạn tạp âm biến dạng, tựa như một chiếc radio hỏng đang phát ra những âm thanh vô nghĩa.

Tích Lâm gắng sức chớp mắt, máu tươi chảy ra từ trán phủ lên tầm nhìn của hắn một lớp màng màu đỏ. Hắn đưa tay lên định dụi mắt, nhưng lại phát hiện mình đã vồ hụt.

Lúc này, Tích Lâm cố gắng tập trung nhìn vào cánh tay mình giơ lên, hình ảnh mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Chỉ thấy cả cánh tay trái của hắn đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại một mặt cắt máu thịt be bét, và những mầm thịt điên cuồng mọc ra, lúc lắc không ngừng trên mặt cắt.

Dòng suy nghĩ hỗn loạn dần trở nên minh mẫn. Lúc này Tích Lâm mới muộn màng nhớ ra, tay trái của mình đã bị kẻ địch chém đứt từ trong trận chiến vừa rồi.

Lưỡi kiếm của đối phương được bao bọc bởi một luồng Aether vô cùng cường đại, không chỉ một kiếm phá tan lớp phòng ngự Aether của hắn, mà còn áp chế cả quá trình Aether hóa, gây ra sát thương thực thể lên thân xác của hắn.

Thứ sức mạnh đó hung bạo đến nỗi, Tích Lâm không khỏi hoài nghi, liệu nó có lan đến cả Luyện kim củ trận của mình, để lại một vết sẹo kinh hoàng trên bức họa tinh xảo phức tạp đó không.

Ồ... phải rồi, kẻ địch...

Tích Lâm nghiến chặt răng, dòng suy nghĩ của hắn như một đống bánh răng gỉ sét, cắn chặt vào nhau một cách gắng gượng. Trong một trận rung lắc dữ dội và những tia lửa tóe ra, một cái tên hiện lên trong tâm trí hỗn loạn của Tích Lâm.

"Servis..."

Cái tên này như một đoạn chú ngữ, ánh mắt gần như tan rã của Tích Lâm lại một lần nữa ngưng tụ, ngọn lửa giận dữ bùng cháy từ đáy mắt.

"Sơ Phong Chi Vương! Servis!"

Tích Lâm gầm nhẹ, nguyền rủa kẻ thù mà hắn thề sẽ hủy diệt. Cũng vào khoảnh khắc này, các giác quan tan vỡ đã trở lại vị trí, hình ảnh loang lổ trước mắt trở nên rõ ràng.

Chỉ thấy Servis ung dung sải bước về phía Tích Lâm, nhấc thanh kiếm thô ráp lên, chiếc lưỡi đỏ tươi liếm đi vệt máu của Tích Lâm còn sót lại trên lưỡi kiếm.

"Tích Lâm, mùi vị của ngươi rất tuyệt, bọn ta sẽ thưởng thức ngươi thật kỹ càng."

Những mầm thịt mọc ra từ vết thương của Tích Lâm như thể nghe hiểu được lời của Servis, lại kịch liệt lúc lắc mấy cái. Chúng cố gắng nuốt chửng hoàn toàn Tích Lâm, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn bị đánh gục, hàng phòng ngự Củ Hồn Lâm Giới và Aether hóa vẫn còn đó, mặc cho chúng có ngo ngoe thế nào, cũng không thể lan ra thêm một phân nào.

Tích Lâm mắt đỏ ngầu nhìn Servis, cánh tay duy nhất còn lại nắm lấy thanh Tâm Diễm Chi Kiếm đã đầy vết nứt. Hắn gắng gượng muốn chống kiếm đứng dậy, nhưng cơn đau nhói từ chân phải truyền đến suýt nữa khiến hắn ngã xuống lần nữa.

Cúi đầu quan sát, Tích Lâm lúc này mới phát hiện, bàn chân phải của mình đã hoàn toàn biến mất từ phần mắt cá chân. Giống như cánh tay trái bị chặt đứt, vết thương mọc đầy những mầm thịt đỏ tươi, máu tươi không ngừng tuôn ra.

Ký ức mơ hồ dần trở nên rõ ràng, Tích Lâm nhớ lại những gì đã trải qua trong vài phút vừa rồi. Rõ ràng là một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng khi hồi tưởng lại, sao mà dài đằng đẵng.

Palmer đã cứu viện và đưa Bá Lạc Qua đi, hai người họ trực tiếp xông vào sâu trong Vương Quyền Chi Trụ, cố gắng phá hủy Trái Tim Lõi. Bá Lạc Qua yêu cầu hắn phải cầm chân Servis, và Tích Lâm cũng đã thực sự dốc hết sức mình để câu giờ, chỉ là...

Chỉ là Kẻ Thụ Miện vẫn quá mạnh mẽ, một sự mạnh mẽ vượt ngoài tầm hiểu biết của lý trí. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Tích Lâm đã bị trọng thương đến mức này, gần như sắp chết.

"Bây giờ ngươi đã hiểu được khoảng cách giữa chúng ta chưa?"

Servis giơ tay về phía Tích Lâm. Tích Lâm cố vung kiếm phản kích, nhưng dù cho ý niệm đó có lóe lên trong đầu hàng ngàn vạn lần, cơ thể hắn như không nghe theo sự điều khiển, không thể thực hiện bất kỳ phản ứng thực chất nào.

"Thật đáng thương..."

Servis nắm chặt lấy đầu Tích Lâm, năm ngón tay siết chặt, nhấc bổng hắn lên chỉ bằng một tay.

"Nếu là trước đây, ngươi còn có chút giá trị, ta không nỡ giết ngươi. Nhưng bây giờ... ngươi chẳng đáng một xu, Tích Lâm."

Servis giơ lưỡi kiếm lên, mũi kiếm sắc nhọn lệch lạc chĩa vào tim Tích Lâm. Lưỡi kiếm vừa đâm rách da thịt, lún vào dưới da Tích Lâm, chưa kịp đâm thủng hoàn toàn tim hắn, thì từng cụm mầm thịt đã điên cuồng mọc ra từ vết thương.

Tích Lâm đau đớn run rẩy mấy cái, nhưng vẫn nghiến chặt răng, không phát ra một tiếng kêu thảm nào, không để cho con quái vật đầu sỏ này được hả hê.

"Ta..."

Giọng nói mơ hồ vang lên từ cổ họng Tích Lâm. Servis thích thú kéo Tích Lâm lại gần, lắng nghe lời hắn, "Ngươi nói gì?"

"Ta nói... ta sẽ giết ngươi, ta thề!"

Tích Lâm vận dụng toàn bộ Aether còn sót lại trong cơ thể, sức mạnh cuồng điên của ác quỷ bùng phát từ thân thể tàn phế của hắn. Gia Hộ · Hút Hồn Đoạt Phách một lần nữa giáng xuống, tựa như những chiếc búa vô hình, nện vào thân thể Servis.

Nhưng dù Tích Lâm có liều mạng thế nào, Gia Hộ cũng chỉ làm gợn lên một chút Aether trên bề mặt cơ thể Servis. Ngay sau đó, nó đoạt lấy chút Aether này rồi cưỡng ép nhét vào trong Luyện kim củ trận của Tích Lâm, một lần nữa làm nứt ra thêm vài vết rạn.

Để hoàn thành mục tiêu câu giờ cho Bá Lạc Qua, Tích Lâm đã thực sự chiến đấu đến cực hạn. Thân thể máu thịt bị trọng thương hết lần này đến lần khác, Luyện kim củ trận cũng xuất hiện từng vết hồn sẹo do liên tục cưỡng ép kích hoạt Gia Hộ.

Nhưng dù phải trả cái giá như vậy, Tích Lâm vẫn không thể cầm chân được Servis, không những thế, chính mình cũng sắp chết trong tay hắn.

Dù vậy, Tích Lâm vẫn cố chấp vung lên thanh Tâm Diễm Chi Kiếm, ngọn lửa một lần nữa bùng cháy, chém vào cánh tay Servis ở cự ly gần.

"Ta! Tuyệt không nhận thua!"

Tích Lâm gầm lên, khó mà tưởng tượng được một thân thể tàn tạ như vậy lại có thể phát ra tiếng gầm đến thế.

Chiến đấu đến giờ phút này, chấp niệm chống đỡ cho Tích Lâm không chỉ là kế hoạch của Bá Lạc Qua, mà còn là ngọn lửa phục thù bản chất nhất của chính hắn.

Nhưng đáng tiếc, hiện thực là băng giá, bị ràng buộc bởi thiết luật. Nó sẽ không vì sự phẫn nộ hay chấp niệm của ngươi mà thay đổi, nó chỉ men theo logic lạnh lùng đó, bày ra hiện thực đã được định sẵn ngay trước mắt ngươi.

Giống như việc dù Tích Lâm có hiến dâng toàn bộ linh hồn, Vinh Quang Giả vẫn không thể nào địch lại Kẻ Thụ Miện.

Mặc cho ngươi có điên cuồng, bất lực giãy giụa.

Tâm Diễm Chi Kiếm còn chưa kịp hạ xuống, lưỡi kiếm thô ráp đã mang theo một luồng gió lạnh buốt. Tích Lâm bị khống chế như một tấm bia, lưỡi kiếm không chút trở ngại xuyên qua lồng ngực, đâm thủng sau lưng hắn.

Tích Lâm chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh kim loại lướt qua cơ thể, khiến cho cả dòng máu nóng của mình cũng lạnh đi vài phần.

Tâm Diễm Chi Kiếm mệt mỏi chém vào cánh tay Servis, như va phải một lớp giáp kiên cố. Giống như lần trước, trong một tiếng rung nhẹ, lưỡi kiếm bị bật ra. Nhưng lần này Tích Lâm ngay cả sức lực để cầm kiếm cũng không còn, cứ thế trơ mắt nhìn lưỡi kiếm rơi xuống đất.

Servis giơ chân, đạp nát thanh Tâm Diễm Chi Kiếm đầy vết nứt. Tiếng vỡ chói tai vang vọng bên tai Tích Lâm, dường như có thứ gì đó cũng vỡ tan theo.

"Thật nhàm chán."

Servis như thể giật đi một cục thịt thối, kéo Tích Lâm ra khỏi lưỡi kiếm, tiện tay ném sang một bên.

Tích Lâm lăn vài vòng rồi ngã xuống đất, một vũng máu lại đọng lại dưới thân. Hắn đã hoàn toàn không thể cử động, chỉ có lồng ngực bị rách nát là vẫn đang phập phồng yếu ớt.

Đây... đây có lẽ là cực hạn của mình rồi.

Tích Lâm mệt mỏi nằm trên mặt đất, bất lực nhìn lên những đám mây đen đang dần tụ lại trên đầu. Chúng một lần nữa che khuất ánh trăng trong sáng, ánh sáng rực rỡ kia biến mất, chỉ còn lại những đám mây âm u đỏ rực lấp đầy sự tuyệt vọng.

"Rốt cuộc vẫn là như vậy sao?"

Tích Lâm thì thầm trong lòng. Sức mạnh tuyệt đối của Kẻ Thụ Miện đã đập tan mọi phản kháng của Tích Lâm, cũng quét sạch cả ngọn lửa phẫn nộ của hắn.

Khoảng cách giữa hắn và Servis vẫn còn quá lớn. Dưới ranh giới tựa như vực sâu này, mọi sự phản kháng của Tích Lâm đều biến thành cơn thịnh nộ bất lực, cuối cùng chỉ có thể như một con dã thú bị thương, ngã xuống đất, gào thét một cách điên cuồng.

Servis chắc hẳn rất muốn nhìn thấy bộ dạng suy sụp của mình, để mà sỉ nhục hắn.

Tích Lâm hiểu rõ ý đồ của Servis. Vì vậy, dù đã ra nông nỗi này, hắn vẫn cứng rắn duy trì lý trí. Cùng lúc đó, máu tươi không ngừng tuôn ra từ vết thương, Aether của bản thân cũng suy yếu nhanh chóng. Mất đi sự bảo vệ của Aether hóa, những mầm thịt bắt đầu bò dọc theo làn da của Tích Lâm.

Giống như tình tiết thường có trong các câu chuyện, mỗi người đều có được sự bình yên cuối cùng trước khi chết.

Giờ phút này, nội tâm Tích Lâm cũng trở nên bình yên một cách lạ thường. Hắn nghi ngờ rằng có lẽ do mất máu quá nhiều khiến đầu óc hắn trở nên chậm chạp... cũng có thể là do hắn thực sự đã rơi vào sự tuyệt vọng mà mình không muốn tin.

"Ta vẫn thua rồi..."

Tích Lâm lẩm bẩm, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng vài giọt nước mắt lại trào ra từ khóe mắt.

Rõ ràng đã nỗ lực đến vậy, rõ ràng đã đi đến bước này, nhưng Tích Lâm vẫn không thể lay chuyển được kết cục này. Tất cả phẫn nộ và hận thù sẽ cùng Tích Lâm đi đến cái chết mà tan biến.

"Được rồi, Tích Lâm, đến lúc đi rồi."

Servis lại một lần nữa tiến về phía Tích Lâm, Aether thực thể hóa quấn quanh lưỡi kiếm, tựa như một khối sấm sét bao bọc lấy lưỡi đao sắc bén.

"Đừng lo, bạn bè của ngươi sẽ sớm đi cùng ngươi thôi."

Servis giơ kiếm lên, ánh sáng chói lòa lấp đầy đôi mắt trống rỗng của Tích Lâm, tựa như một ngọn lửa dữ dội thiêu cháy vực sâu không đáy.

Sau khi chém giết Tích Lâm, người tiếp theo sẽ là Bá Lạc Qua, rồi đến Palmer, tiếp đó là tất cả sinh linh trong Vương Quyền Chi Trụ.

Ban đầu, Servis cũng có chút lo lắng, giống như lời Bá Lạc Qua đã nói, một khi hắn sử dụng toàn bộ sức mạnh của Kẻ Thụ Miện, hắn sẽ mất kiểm soát mà rơi vào Aether giới, từ đó ngắt kết nối với Ngưng Tương Chi Quốc.

Bây giờ xem ra, là hắn đã lo xa. Dù không dùng toàn bộ sức mạnh của Kẻ Thụ Miện, một Vinh Quang Giả mạnh nhất đương thời như Tích Lâm vẫn không có chút khả năng chống cự lại hắn.

Tích Lâm dù có mạnh đến đâu, cũng chỉ là một Vinh Quang Giả mà thôi, còn hắn sẽ là Kẻ Thụ Miện ngang hàng với ác quỷ.

Sau khi dọn dẹp hết những mối đe dọa này, Servis chỉ cần ở đây lặng lẽ chờ đợi, tận hưởng dòng Hoàng Kim Chi Huyết vô tận mà Ngưng Tương Chi Quốc mang lại cho hắn, cho đến khi hắn hoàn toàn thăng hoa, trở thành Kẻ Thụ Miện tối cao.

"Còn gì muốn nói không? Tích Lâm."

Lưỡi kiếm lạnh lẽo nhẹ nhàng hạ xuống, mũi kiếm chỉ vào con ngươi của Tích Lâm. Hơi dùng sức một chút, Servis liền đâm thủng nhãn cầu của Tích Lâm, cả hốc mắt biến thành một cục máu bẩn. Mà Tích Lâm như thể không cảm nhận được gì, mặt không biểu cảm.

"Thật vô vị."

Thấy Tích Lâm không có phản ứng gì, Servis cũng chán ngấy màn ngược đãi tàn khốc này. Lưỡi kiếm lại giơ lên, chuẩn bị đâm xuống đầu Tích Lâm, triệt để xóa sổ sinh mệnh của vị bá chủ này.

Cũng vào khoảnh khắc này, một giây trước khi cái chết cận kề, một ngọn lửa phẫn nộ dữ dội bùng lên từ đáy lòng Tích Lâm.

Ngọn lửa này không thiêu đốt Servis, cũng không phải nhắm vào đám ác quỷ, mà là dẫn lửa tự thiêu, thiêu đốt chính nội tâm của Tích Lâm.

Tích Lâm nguyền rủa, căm hận, chửi rủa, trách mắng chính mình.

Hắn như muốn dùng những lời lẽ cực đoan nhất thế gian để sỉ nhục bản thân, chất vấn tại sao mình không thể làm được tất cả những điều này, tại sao vẫn thất bại, đi đến kết cục như vậy.

Vào đêm trước của cái chết, Tích Lâm đau khổ hơn bao giờ hết. Vào lúc tận cùng của sự thống khổ, đột nhiên, hắn phát hiện thời gian như chậm lại.

Lưỡi kiếm đang hạ xuống trong tay Servis đột nhiên chậm đi rất nhiều, tựa như thời gian bị làm chậm lại đến nghìn vạn lần. Cũng vào cùng một thời khắc, một âm thanh thanh thoát vang lên trong đầu hắn.

"Tích Lâm."

Giọng nói đó vang lên, "Ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi."

Tích Lâm khó nhọc quay đầu, nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Trong thế giới mà thời gian gần như ngưng đọng này, hắn nhìn thấy một đám bóng người sáng chói đang đứng cách Servis không xa.

Con ngươi còn lại cố gắng nhìn rõ những bóng người đó. Mơ hồ, Tích Lâm miễn cưỡng nhận ra một vài gương mặt trong số đó, là các đời Cục trưởng của Trật Tự Cục, còn có những pho tượng vàng trên Vạn Chúng Nhất Giả. Điều khiến Tích Lâm cảm thấy không thể tin nổi hơn nữa là, trong số những bóng người này, hắn còn nhìn thấy một bóng hình dị dạng quen thuộc.

Đệ Tam Tịch mở miệng nói, "Gia nhập bọn ta đi, Tích Lâm."

Lắng nghe giọng nói quen thuộc đó, cơ thể Tích Lâm khẽ run lên vài cái. Hắn không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào Đệ Tam Tịch, trên khuôn mặt khó coi của Đệ Tam Tịch cũng hiện lên một nụ cười xấu xí.

Trong thoáng chốc, Tích Lâm dường như hiểu ra điều gì đó, đồng thời, hắn lại có rất nhiều điều không hiểu... nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa.

Tích Lâm nói, "Cứ lấy đi."

Hắn hít một hơi thật sâu, dốc toàn lực hét lên, "Cứ lấy đi tất cả những gì các ngươi muốn!"

Thời gian ngưng đọng vỡ tan, những bóng người sáng chói tan biến như ảo ảnh. Chỉ có lưỡi kiếm trong tay Servis là lao xuống cực nhanh, nhưng ngay khi nó sắp đâm thủng trán Tích Lâm, lưỡi kiếm đột nhiên dừng lại, chỉ vừa chạm vào xương sọ của hắn.

Tiếng vỡ nứt rõ ràng và sắc nhọn vang lên, truyền ra từ chiếc vương miện đúc bằng ánh sáng trên đầu Servis.

Servis không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên, chỉ thấy chiếc vương miện thần thánh đó vậy mà lại lan ra từng đường nứt méo mó. Tiếng vỡ nứt liên tiếp vang lên, vô số mảnh vỡ rơi ra, tiêu tan như những con đom đóm bay lượn.

"Đây... đây là..."

Servis có chút khó hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay sau đó, một tiếng bi thương khổng lồ vang vọng từ Vương Quyền Chi Trụ dưới chân hắn.

Một thanh hỏa kiếm chói lòa đâm ra từ đoạn giữa của Vương Quyền Chi Trụ, dòng lửa chí mạng kéo dài hàng trăm mét mới từ từ tan biến, dập tắt, chỉ còn lại những tia lửa lơ lửng trong không trung.

Cùng với sự vỡ nát của Trái Tim Lõi, hệ thống phức tạp và khổng lồ mang tên Ngưng Tương Chi Quốc một lần nữa rơi vào tình trạng tê liệt tạm thời. Và nguồn sức mạnh vẫn luôn duy trì nghi thức thụ miện của Servis cũng theo đó mà gián đoạn, Hoàng Kim Chi Huyết không còn cuộn trào nữa.

"Không... không không không!"

Trong tiếng gào thét điên cuồng của Servis, chiếc vương miện đúc bằng ánh sáng không ngừng vỡ nát, sụp đổ. Dù hắn có cố gắng níu kéo thế nào, nó vẫn không thể kiểm soát mà vỡ tan thành một đám điểm sáng mờ ảo, biến mất không còn tăm hơi.

Tích Lâm chứng kiến cảnh này, đột nhiên bật cười.

Hắn đúng là không thể cầm chân được Servis, còn suýt nữa bị Servis chém giết. Nhưng thất bại của hắn không có nghĩa là Bá Lạc Qua đã thất bại. Vị chuyên gia cẩn trọng này đã hoàn thành nhiệm vụ với tốc độ vượt xa sức tưởng tượng.

"Ha ha ha!"

Tích Lâm không kiềm chế được mà cười phá lên, thân thể tàn phế như được tái sinh. Hắn giơ cánh tay phải duy nhất còn lại lên, hô gọi.

Trong đống đổ nát, thanh Huyết Di Chi Kiếm đầy vết nứt quay trở lại, bị Tích Lâm nắm chặt lấy. Những chiếc gai trên chuôi kiếm đâm ra, thô bạo xuyên qua lòng bàn tay Tích Lâm, tham lam hút lấy chút máu ít ỏi còn lại của hắn.

"Servis, lần này, ta không hề đơn độc!"

Tích Lâm vui sướng hoan hô. Hắn rất ít khi vui vẻ như vậy, huống chi là cười lớn trong một tình thế tuyệt vọng thế này.

Đó là một cảm giác cực kỳ phức tạp, cũng rất hiếm khi được trải nghiệm. Mặc dù trong tình thế tuyệt vọng này, chỉ có một mình hắn đối đầu với Servis, nhưng Tích Lâm cảm thấy mình không hề cô đơn. Ngược lại, sau lưng hắn là cả ngàn quân vạn mã.

Thập tự đỏ tươi nở rộ ngay tại chỗ, nuốt chửng thân thể tàn phế của Tích Lâm. Ngay sau đó, Servis vung kiếm, chém vào một khoảng không trống rỗng.

Sức mạnh còn sót lại của Kẻ Thụ Miện khuấy động trong cơ thể hắn, nhưng cùng với sự tê liệt của Ngưng Tương Chi Quốc, Servis không thể phung phí được bao nhiêu sức mạnh của Kẻ Thụ Miện, huống chi, cấp năng lượng của hắn cũng đang nhanh chóng tụt xuống cấp Vinh Quang Giả.

"Tích Lâm!"

Servis nguyền rủa hét lên. Hắn rõ ràng sắp có được tất cả, nhưng lại vuột mất trong gang tấc.

Dưới sự sụp đổ của sức mạnh, thân thể tựa như người khổng lồ của Servis cũng nhanh chóng teo tóp lại, cơ thể cường tráng không còn nữa, mà biến trở lại thành bộ dạng xác khô héo úa, những lưỡi kiếm cắm lộn xộn sau lưng hắn, tựa như một mảng xương xẩu lởm chởm.

Thập tự đỏ tươi bùng nổ từ phía sau Servis, Tích Lâm từ trong đó lao ra, trực tiếp va chạm với Servis. Giữa tiếng va chạm dữ dội và Aether gợn sóng, Tích Lâm đâm thẳng thanh Huyết Di Chi Kiếm, nhắm vào yết hầu của Servis.

"Quá chậm!"

Servis giận dữ quát, chỉ cần hơi nghiêng đầu là đã né được một kiếm này của Tích Lâm. Hai bóng người lướt qua nhau, lưỡi kiếm trong tay Servis một lần nữa xuyên qua cơ thể Tích Lâm, đâm nát bụng hắn thành một đống thịt bầy nhầy. Vô số mầm thịt điên cuồng mọc ra, như thể có vô số giòi bọ đang gặm nhấm máu thịt hắn.

"Ngươi nghĩ rằng, như vậy là có thể chiến thắng ta sao?"

Đối mặt với tiếng gầm giận dữ của Servis, Tích Lâm nhếch lên một nụ cười khó coi, "Lúc trước thì chưa có cơ hội, nhưng bây giờ thì khác rồi."

Tích Lâm đột nhiên buông thanh Huyết Di Chi Kiếm trong tay, trở tay chộp lấy cổ họng Servis. Một giọng nói cuồng loạn, tà dị vang lên từ cổ họng Tích Lâm, tựa như một lời nguyền rủa bay đến từ địa ngục.

Hắn tuyên bố, "Dù có gãy chân, đứt tay thì đã sao!"

Khuôn mặt Tích Lâm vì phẫn nộ mà vặn vẹo như một con ác quỷ, hắn lao tới, cắn mạnh vào vai Servis, cứng rắn xé xuống một mảng thịt khô héo, mục nát.

Máu tươi bay tung tóe, vô số giọt máu bắn lên mặt Tích Lâm. Hắn cười gằn, "Ta còn có răng!"

Tích Lâm nhổ toẹt mảng thịt của Servis, sức mạnh ác quỷ hoàn toàn bùng phát từ trong cơ thể hắn, kéo theo cả Luyện kim củ trận của hắn một lần nữa bốc cháy. Từng đường quỹ đạo phát ra ánh sáng chói mắt, tựa như dung nham nóng chảy, lan khắp thân thể tàn phế của Tích Lâm.

Vẻ mặt Servis lạnh băng, cứng đờ, mắt trợn trừng. Hắn không thể hiểu nổi tại sao Tích Lâm đã ra nông nỗi này mà vẫn có thể bùng phát ra sức sống như vậy, tựa như hồi quang phản chiếu, Luyện kim củ trận hừng hực bốc cháy, đi đến con đường hủy diệt cuối cùng.

Gia Hộ · Hút Hồn Đoạt Phách!

Sức mạnh đến từ ác quỷ một lần nữa tác động lên người Servis. Lúc trước hắn đội vương miện tối cao, Gia Hộ không gây ra được bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng bây giờ, hắn đã rơi xuống cấp Vinh Quang Giả. Dù vẫn còn sót lại một lượng sức mạnh của Kẻ Thụ Miện, hắn vẫn không thể ngăn cản được sự xâm thực của Gia Hộ.

Trong phút chốc, như thể có mấy cây đinh dài lạnh lẽo xuyên qua Củ Hồn Lâm Giới, quá trình Aether hóa của Servis xuất hiện mấy lỗ hổng chí mạng. Aether của bản thân đang không ngừng rò rỉ ra ngoài, chúng không quay về với trời đất, mà bị Tích Lâm tùy tiện đoạt lấy, một lần nữa lấp đầy Luyện kim củ trận đã khô cạn kiệt quệ.

"Nhìn xem, Tích Lâm! Bây giờ ngươi và ta có gì khác biệt chứ?"

Servis không chịu thua kém mà chế nhạo, "Vì để chiến thắng tôi tớ của ác quỷ, ngươi lại chọn trở thành tôi tớ của một ác quỷ khác, điều này không phải quá nực cười sao!"

Lưỡi kiếm đan xen chém về phía Tích Lâm. Tích Lâm điều khiển thanh Huyết Di Chi Kiếm lơ lửng, ánh đỏ lóe lên, lưỡi kiếm va chạm vào nhau, tóe ra một chuỗi tia lửa.

"Servis, có những chuyện, ngươi vĩnh viễn không thể hiểu được."

Tích Lâm mỉm cười, từ sau khi Bá Lạc Qua thành công, trên mặt hắn vẫn luôn treo nụ cười thành khẩn này, tựa như một tội nhân được cứu rỗi.

"Nhưng không sao cả! Servis!"

Vô số mảnh bí kiếm vỡ nát từ trong phế tích quay trở lại. Chúng vặn vẹo, tan chảy giữa không trung, dòng sắt nóng đỏ được rót lại lên bàn tay đứt lìa của Tích Lâm, hóa thành một bàn tay sắt nung đỏ.

Tích Lâm vơ lấy một vốc sắt nóng chảy, vừa nắm chặt chúng lại, một thanh kiếm lồi lõm, đầy vết sứt mẻ liền được rút ra khỏi vỏ.

"Không sao cả! Servis," Tích Lâm không ngừng lặp lại, "Ta tha thứ cho ngươi, Servis, ta tha thứ cho sự mù quáng và vô tri của ngươi. Một kẻ như ngươi, sao có thể hiểu được ta chứ?"

Con ngươi duy nhất còn lại của Tích Lâm lóe lên ánh sáng chói lòa, như thể có vàng nóng chảy đang tan ra trong hốc mắt hắn. Cùng tan chảy với nó còn có Luyện kim củ trận mà Tích Lâm đang mang trên người.

Vào khoảnh khắc này, Luyện kim củ trận cuối cùng cũng đã đến giới hạn, không thể tiến thêm một phân nào nữa... nhưng cũng đã đủ rồi. Tích Lâm đã đi đến điểm cuối của vận mệnh mình, hắn vô cùng mãn nguyện.

"Một kẻ đáng thương như ngươi, sao có thể hiểu được cái gọi là hiến thân chứ?"

Tích Lâm với vẻ mặt bi thương nhìn Servis. Lần này hắn không còn phẫn nộ, cũng không còn gào thét, chỉ có sự đồng cảm vô tận dành cho Servis. Tư thế đó như thể đang nhìn một thứ gì đó vô cùng đáng thương.

Servis sững người một lúc, hắn có chút khó hiểu tình hình trước mắt. Rõ ràng hắn mới là tồn tại tối cao vô thượng, còn Tích Lâm chỉ là một kẻ yếu đuối sắp bị hắn giết chết, nhưng bây giờ, kẻ yếu đuối lại đang thương hại kẻ mạnh.

Một cảm giác sỉ nhục tột độ dâng lên trong lòng Servis. Hắn gầm lên, vung kiếm định chém bay đầu Tích Lâm, nhưng lưỡi kiếm vừa giơ lên, lại không thể hạ xuống được nữa.

Tiếng ma sát nhỏ và sắc nhọn vang lên từ trên người Servis, chúng bùng nổ tầng tầng lớp lớp, như thể một cỗ máy gỉ sét đang liều mạng muốn vận hành trở lại.

Tích Lâm mỉm cười nhìn Servis, không nói một lời mà phóng thích ra lần sức mạnh cuối cùng.

Bí Năng · Vương Quyền Cương Vực.

Aether như dòng lũ cuồng bạo sôi trào toàn diện, sức mạnh thống ngự khổng lồ tựa như một ngọn núi sắp sụp đổ, đột ngột đổ ập xuống cơ thể Servis.

Trước sức mạnh này, Servis hoàn toàn không kịp có bất kỳ phản ứng nào, đã bị một trường vực dày đặc hoàn toàn phong tỏa. Sức mạnh ngàn cân vô tình đè nén lên từng tấc da thịt của hắn, xương cốt phát ra từng tiếng kêu ai oán, mặt đất dưới chân cũng sụp đổ lún xuống.

Cơn đau nhói buốt như thủy triều dâng lên từ trong cơ thể Servis, như thể có vô số lưỡi dao sắc bén đang vô tình cắt xé máu thịt hắn. Tiếng kim loại rung động vang vọng bên tai, Servis ngay lập tức hiểu ra, chính là những lưỡi kiếm mà Tích Lâm đã đâm vào cơ thể hắn lúc trước đang tác quái!

Tích Lâm lại một lần nữa thúc giục sức mạnh thống ngự, điều khiển những lưỡi kiếm lởm chởm đó. Hắn hóa thân thành một đao phủ tàn khốc, vung lên ngàn thanh kiếm sắc, không chút lưu tình mà chặt đứt máu thịt, bẻ gãy xương cốt, moi sạch nội tạng của Servis, máu tươi cũng bị hút cạn!

"Đây là sự tiếp nối của Đêm Đẫm Máu!"

Tích Lâm hét lên một cách quyết liệt và cuồng nhiệt.

Aether dưới sự khống chế của Tích Lâm cuộn lại thành ngọn lửa ánh sáng gào thét, hoàn toàn nuốt chửng cả hai người. Aether dâng trào và những lưỡi kiếm vỡ nát đan xen vào nhau, năng lượng thuần túy thiêu đốt mọi thứ, cho đến khi hóa thành tro bụi.

Một khối cầu ánh sáng chí mạng trồi lên từ mặt đất, hủy diệt tất cả những gì nó chạm tới.

Khi ánh sáng từ từ tan đi, Tích Lâm đã hoàn toàn ngã gục trên mặt đất. Quá trình Aether hóa sụp đổ vỡ nát, máu tươi không ngừng tuôn ra, và những mầm thịt cũng điên cuồng mọc lên, bao phủ hơn nửa cơ thể hắn.

Nhưng dù vậy, Tích Lâm vẫn không muốn chết như thế. Hắn khó nhọc mở mắt, nhìn chằm chằm vào bóng người đang dần hiện ra trong khối cầu ánh sáng.

Giữa hố sâu hủy diệt, Servis quỳ một gối xuống. Những lưỡi kiếm trên người đã biến mất, để lại là những vết sẹo khổng lồ khó lành. Da bị chém nát tươm, mô cơ đỏ tươi lộ cả ra ngoài, lờ mờ có thể thấy nội tạng và xương cốt đang ngọ nguậy.

Servis đau đớn thở dốc, lảo đảo đứng dậy. Lớp vàng trên mặt đã tan chảy hết, lớp da biểu bì hoàn toàn biến mất, hàm răng đáng sợ lộ cả ra ngoài.

"Tích Lâm, cuối cùng vẫn là ta thắng."

Servis loạng choạng tiến về phía trước. Chỉ cần hắn chống cự qua được thời khắc nguy nan này, đợi Trái Tim Lõi lành lại, Ngưng Tương Chi Quốc vận hành trở lại, thì hắn có thể một lần nữa hóa thân thành Kẻ Thụ Miện, tận hưởng sức mạnh tối cao.

Nhưng trước đó, Servis phải giết Tích Lâm, triệt để xóa sổ tên cứng đầu và đáng ghét này.

Lần này Tích Lâm không thể phản kháng được nữa, hắn cứ thế trơ mắt nhìn Servis tiến về phía mình...

Một thanh hỏa kiếm rực cháy đâm ra từ sau lồng ngực Servis, một phát xuyên thủng cột sống và tim của hắn.

"Hộc... hộc..."

Cơ thể Servis cứng đờ tại chỗ, kinh hãi nhìn thanh hỏa kiếm đã xé toạc lồng ngực mình. Hắn cố gắng nói gì đó, nhưng cổ họng chỉ có thể phát ra từng luồng hơi nóng và những âm thanh nức nở.

Bá Lạc Qua siết chặt thanh Oán Giảo, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẻ mặt hắn vẫn hung ác vô cùng.

Liếc nhìn Tích Lâm đang ngã gục, Bá Lạc Qua trầm giọng nói, "Quả không hổ là bá chủ Tích Lâm, ngay cả nhiệm vụ chắc chắn phải chết thế này, ngươi cũng có thể hoàn thành."

Tích Lâm khó nhọc nở một nụ cười khó coi. Gió lốc nổi lên, Palmer đáp xuống bên cạnh Tích Lâm. Hắn còn cố gắng cứu chữa cho Tích Lâm, nhưng khi hắn thử ôm cơ thể Tích Lâm lên, hắn mới phát hiện tình trạng của Tích Lâm tồi tệ đến mức nào.

"Ngươi... Bá Lạc Qua..."

Servis khó nhọc quay đầu lại. Hắn còn cố gắng vận dụng Aether để liều mạng một phen, nhưng một chuỗi cơn đau dữ dội bùng nổ từ sâu trong linh hồn hắn, cưỡng ép ngắt đi hành động của Servis.

Bá Lạc Qua tàn bạo xoay chuôi kiếm, Oán Giảo cắt ra một vòng cung máu me, ngọn lửa hừng hực từ vết thương phá tan cơ thể mà ra.

Servis đau đớn thở dốc, cổ họng phun ra từng tia lửa. Khi thể xác bị đòn tấn công tàn bạo này, Củ Hồn Lâm Giới của hắn cũng bị Aether của Bá Lạc Qua xâm nhập.

Bá Lạc Qua men theo những vết thương chí mạng mà Tích Lâm gây ra, tiếp tục đập nát Củ Hồn Lâm Giới của Servis, tựa như một con dã thú cuồng bạo, xé nát Luyện kim củ trận của hắn, cho đến khi hủy diệt hắn hoàn toàn từ cả thể xác lẫn linh hồn.

"Nói ra thì, ta đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi."

Bá Lạc Qua nói, rồi đột nhiên buông chuôi kiếm. Servis nhân cơ hội này, quay người vung một nhát kiếm Aether, định chém đôi người Bá Lạc Qua, nhưng chờ đợi hắn lại là một cú đấm trời giáng.

Dù Bá Lạc Qua vẫn còn hơi yếu, nhưng sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, hắn đã hồi phục được một phần thể lực. Chút thể lực này tuy không dồi dào, nhưng đủ để chống đỡ cho hành động tiếp theo của hắn.

Bá Lạc Qua nhìn chằm chằm vào Servis trước mặt, toàn thân cơ bắp căng cứng, cú đấm mạnh đột ngột giáng vào khớp xương của Servis. Chỉ nghe một tiếng gãy giòn tan, cánh tay Servis lập tức cong gập lại một cách kỳ dị, thanh kiếm Aether trong tay cũng theo đó mà vỡ tan, hóa thành một làn khói nhẹ.

Bá Lạc Qua thở hổn hển, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ dị. Hắn giật sợi dây chuyền trên cổ xuống, nắm chặt lấy cây thập tự hình tròn.

Khoảnh khắc này, Bá Lạc Qua như quay trở lại đêm mưa đó, tiếp nối cuộc báo thù còn dang dở.

"Hallelujah!"

Bá Lạc Qua phấn khích hét lớn, liên tiếp vung những cú đấm nặng nề, hung hãn giáng xuống ngực và bụng Servis.

Mỗi cú đấm đều khiến Servis đau đến không thể đứng thẳng người. Xương gãy rồi lại lành, lành rồi lại gãy. Bá Lạc Qua nhanh chóng áp sát cơ thể Servis, một cú đá vòng cầu quét qua, đánh ngã Servis xuống đất.

Mặc dù Servis và Bá Lạc Qua đều từng là Vinh Quang Giả, sở hữu sức mạnh tối cao, nhưng vào lúc này, họ lại như những người phàm, sau khi kiệt sức đã rơi vào một trận cận chiến thô bạo.

Dùng răng, dùng nắm đấm, dùng mọi thủ đoạn có thể tưởng tượng được, để dồn đối phương vào chỗ chết.

Đôi mắt Bá Lạc Qua lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt, hắn cưỡi lên cơ thể khô héo của Servis, vung nắm đấm, hết lần này đến lần khác giáng xuống mặt Servis.

Máu và thịt nát văng tung tóe, nhuộm đỏ nắm đấm của hắn.

Ban đầu, Servis còn có thể miễn cưỡng phản kháng, cố gắng chống đỡ những đòn tấn công như mưa bão này, nhưng cùng với việc bí năng của Bá Lạc Qua không ngừng ăn mòn Luyện kim củ trận của hắn, sự phản kháng của hắn dần trở nên vô lực.

Trong những tiếng hô "Hallelujah" quái đản của Bá Lạc Qua, Servis nằm trên đất như một cái xác, mặc cho những nắm đấm của Bá Lạc Qua hết lần này đến lần khác giáng xuống.

Sự huyên náo của chiến trường dần xa, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của Bá Lạc Qua và tiếng vung quyền liên tiếp. Khi cú đấm cuối cùng hạ xuống, khuôn mặt của Servis đã nát bấy, máu tươi phun ra như suối, chỉ còn lại một bãi máu bẩn.

Bá Lạc Qua lảo đảo đứng dậy, mệt mỏi ngồi sang một bên. Hắn không chắc Servis đã chết chưa, trận chiến đã kết thúc hay chưa, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy mệt, mệt lả.

Giơ cây thập tự hình tròn dính máu, hơi biến dạng lên, Bá Lạc Qua đeo nó trở lại cổ, cảm thấy một sự an tâm lạ thường.

Ngay sau đó, Bá Lạc Qua lại đứng dậy, loạng choạng đi đến bên cạnh Tích Lâm. Chỉ mới mấy phút không gặp, hắn không ngờ Tích Lâm đã biến thành bộ dạng này, gần như không khác gì một cái xác.

Nhưng Tích Lâm vẫn còn sống, như được một chấp niệm nào đó chống đỡ, cưỡng ép kéo dài sinh mệnh.

"Ngươi có lẽ là Vinh Quang Giả mạnh nhất mà ta từng thấy."

Bá Lạc Qua vừa nói vừa đỡ Tích Lâm dậy, đưa tay gọi thanh Oán Giảo trở về, sau đó, nhét thanh kiếm này vào tay Tích Lâm.

Tích Lâm đã không còn cầm nổi kiếm nữa, Bá Lạc Qua dứt khoát điều khiển những mảnh kim loại vỡ nát, nung chúng thành những sợi dây sắt, quấn từng vòng quanh tay hắn, buộc chặt lưỡi kiếm vào lòng bàn tay hắn.

"Ngươi cũng gần như vậy, cũng là người mạnh nhất mà ta từng thấy."

Tích Lâm nhếch lên một nụ cười thảm đạm, gắng sức nhấc thanh Oán Giảo lên.

"Ngươi đã giúp ta, Tích Lâm, không có ngươi... không có bất kỳ ai trong chúng ta, chúng ta đều không thể đi đến bước này."

Bá Lạc Qua gắng sức dìu Tích Lâm đến chỗ Servis đang ngã gục. Tên khốn này vẫn chưa chết, Bá Lạc Qua có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của hắn.

"Bây giờ, Tích Lâm, cuộc báo thù của ta đã kết thúc, đến lượt ngươi rồi."

Bá Lạc Qua đưa Tích Lâm đến bên cạnh Servis. Trong cái đầu máu thịt bầy nhầy đó, có một con mắt đỏ tươi nhận ra sự xuất hiện của Tích Lâm, tiếng cười quái dị vang lên.

Tích Lâm đâm thanh Oán Giảo ra, chém nát con mắt đó, cùng lúc cũng đâm xuyên qua cả mảng thịt máu bầy nhầy kia.

Tiếng cười đột ngột tắt lịm.

Bá Lạc Qua như mất hết sức lực, ngã vật xuống đất. Tích Lâm cũng ngã xuống bên cạnh hắn. Sau trận chiến liên tiếp này, cả hai người đều không khỏi đi đến bờ vực của sự sụp đổ.

Bá Lạc Qua còn khá hơn, dù hắn có bị thương thế nào, với thân phận bất tử giả, hắn luôn có thể sống lại. Nhưng Tích Lâm thì khác, để tranh thủ thời gian cho hắn, Luyện kim củ trận của Tích Lâm đã bị nung chảy, thân thể máu thịt cũng đi đến hồi kết, thời gian còn lại của hắn không còn nhiều.

Tích Lâm không nói một lời, không có di ngôn, cũng không có chấp niệm, hắn chỉ đang tận hưởng sự yên tĩnh cuối cùng này, sự khoái cảm của việc báo thù.

Trong tiếng cười khàn khàn của Tích Lâm, một linh thể màu đỏ tươi hiện lên từ trên xác chết chưa lạnh của Servis. Bản thân nó không có bất kỳ phản ứng Aether nào, chỉ có sự tuôn trào của sức mạnh ác quỷ.

Bá Lạc Qua cảnh giác, vớ lấy thanh Oán Giảo. Palmer ở bên cạnh cũng nhanh chóng tiếp cận, đâm thanh kiếm mảnh về phía linh thể. Nhưng sự cản trở của hai người không có chút tác dụng nào, dù là Oán Giảo hay kiếm mảnh, đều như đâm vào một ảo ảnh, xuyên qua linh thể.

Linh thể lao đến trước mặt Tích Lâm, giọng nói của Servis lại một lần nữa vang lên.

"Ta mới là vĩnh hằng!"

Lý do Servis có thể sống từ thời đại xa xưa đến nay, thứ hắn dựa vào chính là ân tứ · Huyết Chú mà Beelzebub ban cho. Dựa vào ân tứ này, Servis có thể truyền ý chí của bản thân qua huyết mạch của con cháu mình.

Vì vậy, mỗi khi một vị vua của đế quốc Kegaard lên ngôi, chính là lúc Servis chiếm đoạt một thân xác mới. Đúng như hắn đã nói, hắn sẽ là Vua Vĩnh Hằng.

Trong Đêm Đẫm Máu, cha của Tích Lâm đã tạm thời áp chế được ý chí của Servis. Để cắt đứt Huyết Chú này, ông đã giết sạch tất cả họ hàng thân thích, cố gắng ngăn chặn sự tiếp nối ý chí của Servis. Nhưng vào phút cuối, ông vẫn không nỡ giết Tích Lâm, từ đó để lại cho Servis cơ hội tiếp tục tồn tại.

Hiện tại, thân thể của Servis vốn đã suy tàn, từ lâu hắn đã rất cần thân thể của Tích Lâm, huống chi, sau khi rơi từ cấp Kẻ Thụ Miện xuống, hắn lại bị Tích Lâm và Bá Lạc Qua tấn công chí mạng.

Nhưng dù cho thân thể này có hoàn toàn tan rã, Servis vẫn còn một át chủ bài, đó chính là chiếm lấy thân thể của Tích Lâm. Dù thân thể của Tích Lâm cũng đã hư hại không chịu nổi, nhưng chỉ cần tạm thời kéo dài ý chí của mình, Servis tin rằng, hắn luôn có thể tìm ra cách để sống sót, giống như trước đây.

Tích Lâm nhận ra ý đồ của Servis. Đến lúc này rồi, trên mặt hắn vẫn là nụ cười thương hại đó.

Servis không nhịn được mà gầm lên, "Ngươi rốt cuộc đang cười cái gì!"

Linh thể đỏ tươi lao vào cơ thể Tích Lâm, sức mạnh tà dị cắn xé ý chí của hắn.

Tích Lâm như không biết đau, hắn vẫn giữ nụ cười, hoàn toàn không để ý đến Servis, mà nhìn về phía Bá Lạc Qua, mở miệng nói.

"Bá Lạc Qua..."

Tích Lâm vẫy tay từ biệt, "Ta sẽ chứng kiến ngươi."

Luồng Aether cuối cùng cũng cháy hết. Tích Lâm bình tĩnh nhắm mắt lại, toàn thân cơ bắp thả lỏng, nằm thẳng trên mặt đất, như thể đã ngủ say.

Bá Lạc Qua sững người một lúc, ngay sau đó hắn nhấc thanh Oán Giảo lên, vung kiếm định nghiền nát hoàn toàn cơ thể Tích Lâm, ngăn chặn sự trở lại của Servis.

Oán Giảo vừa vung lên, linh thể đỏ tươi đã giãy giụa thoát ra khỏi cơ thể Tích Lâm. Servis hét lên một tiếng thê lương.

Đúng lúc Bá Lạc Qua đang nghi hoặc, một tiếng nổ lớn vang lên từ trên đầu. Thân thể khổng lồ của Vạn Chúng Nhất Giả đè sập từng tầng phế tích, những bóng hình vàng óng đột ngột giáng xuống chiến trường.

"Không... không, trả hắn lại cho ta!"

Servis gào thét, nhưng dù hắn có van xin ai oán thế nào, cũng không thể ngăn cản được tất cả những điều này xảy ra.

Các đời Cục trưởng của Trật Tự Cục nâng cơ thể Tích Lâm lên, như thể đang tiến hành một tang lễ vĩ đại, đưa thi thể Tích Lâm đến đài cao bằng vàng của Vạn Chúng Nhất Giả.

Servis chỉ có thể trơ mắt nhìn họ rời đi, linh thể đỏ tươi giãy giụa, ánh sáng đỏ nổi bật dần nhạt đi, cuối cùng như một vệt màu bị nước sạch rửa trôi, biến mất không còn tăm hơi.

Bá Lạc Qua ngơ ngẩn nhìn lên đài cao, không biết từ lúc nào, giữa những bóng người san sát đã có thêm một gương mặt quen thuộc.

"Kết... kết thúc rồi sao?"

Palmer cũng để ý đến sự thay đổi trên đài cao. Một bức tượng mới tinh mọc lên từ mặt đất, diện mạo được khắc họa sống động như thật, như thể hắn vẫn chưa chết.

Thở ra một hơi dài, Palmer cầu cứu nhìn về phía Bá Lạc Qua. Cho đến bây giờ hắn vẫn có cảm giác không thật.

Từng tồn tại trong truyền thuyết giáng xuống nhân gian, ngay sau đó lại lần lượt ngã xuống...

"Trận chiến ở vật chất giới đã kết thúc," Bá Lạc Qua đau đớn ho khan vài tiếng, "nhưng trận chiến trong Aether giới chỉ vừa mới bắt đầu."

Phải trả một cái giá lớn như vậy, Bá Lạc Qua và Tích Lâm cũng chỉ tạm thời làm tê liệt Ngưng Tương Chi Quốc, chém giết Servis mà thôi. Vẫn còn rất nhiều kẻ địch đang chờ đợi họ, huống chi trong Aether giới, còn có trận quyết chiến cuối cùng của các ác quỷ.

Bá Lạc Qua lại gắng sức chớp mắt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn. Toàn thân cơ bắp truyền đến cơn đau nhức không thể chịu nổi, Aether cũng gần như cạn kiệt, Luyện kim củ trận thì đầy những vết nứt chi chít.

Dù trong tình trạng này, Bá Lạc Qua vẫn cố chấp siết chặt thanh Oán Giảo, ánh mắt tìm kiếm xung quanh phế tích. Tuyển Trung Giả mới chỉ giải quyết được một tên, vẫn còn một Tuyển Trung Giả khác khó nhằn hơn chưa chết...

"Ngươi đang tìm ta sao?"

Một giọng nói xa lạ mà quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía sau Bá Lạc Qua.

Bá Lạc Qua nhanh chóng quay người, quyết đoán vung thanh Oán Giảo, nhưng đối phương còn nhanh hơn hắn. Một thanh kiếm Aether rắn chắc trực tiếp đâm thủng lồng ngực Bá Lạc Qua, cùng lúc hủy diệt cả tim và cột sống.

Kiếm Aether tắt đi rồi lại ngưng tụ, lưỡi kiếm chém ngang qua vai Bá Lạc Qua, chém bay nửa người hắn. Bá Lạc Qua không còn cách nào đối phó, cả người ngã vật xuống đất, máu tươi văng tung tóe.

Bá Lạc Qua ngước nhìn bóng người đang đến gần, giữa những tia điện lấp lòe, bóng dáng của Vô Ngôn Giả hiện ra.

"Ma... Mammon?"

"Ồ? Ngươi vậy mà lại nhận ra ta à."

Vô Ngôn Giả nở một nụ cười cứng đờ. Hắn là Tuyển Trung Giả của Mammon, đồng thời cũng là một con rối không có trí tuệ, hoàn toàn do Mammon chi phối.

"Sao, rất ngạc nhiên à?"

Vô Ngôn Giả vừa nói vừa nhẹ nhàng cúi chào, để lộ ra một chiếc vương miện đúc bằng ánh sáng.

Máu tươi không ngừng tuôn ra từ cổ họng Bá Lạc Qua, đôi mắt hắn dần tan rã. Palmer ở bên cạnh không khỏi nín thở.

Lúc này, Palmer mới muộn màng phát hiện, không biết từ lúc nào, trên chiến trường đã không còn thấy bóng dáng của các Vô Ngôn Giả nữa, chúng dường như đã chết hết... chết đến mức chỉ còn lại một người.

Vô Ngôn Giả lại giơ thanh kiếm Aether lên, ánh mắt nhìn vào đống thịt nát của Servis, mỉa mai nói, "Về lý thuyết mà nói, ta mới là Kẻ Thụ Miện đầu tiên trên thế gian, chỉ là cho đến hôm nay, ta mới chịu đội vương miện mà thôi."

Khác với Servis, việc thụ miện của hắn cần Ngưng Tương Chi Quốc hiến tế toàn bộ đế quốc Kegaard, dùng vô số Đá Hiền Triết để chống đỡ cho mình vượt qua giới hạn. Còn thứ Vô Ngôn Giả cần chỉ là quy nhất mà thôi.

"Tạm biệt, Bá Lạc Qua... Ồ, khoan đã, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại, dù sao thì ngươi cũng là bất tử giả."

Vô Ngôn Giả vừa nói vừa nhắm vào Palmer, rồi lại nhìn về phía Vạn Chúng Nhất Giả đã sụp đổ. Hắn thì thầm, "Đáng lẽ là ngươi phải nói lời tạm biệt với bọn họ mới đúng."

Dứt lời, Vô Ngôn Giả một kiếm chém đứt cổ họng Bá Lạc Qua. Sức mạnh của Kẻ Thụ Miện khuấy động bùng phát, kéo theo cả cơ thể Bá Lạc Qua cũng nổ tung thành một đống máu bầy nhầy.

Giữa một bãi máu bẩn nhầy nhụa, chỉ còn lại vài mảnh vải rách, và một sợi dây chuyền bị đứt. Oán Giảo và Phạt Ngược Cứ Phủ nằm ngang vô lực bên cạnh, như những món vũ khí bình thường.

Bá Lạc Qua cứ thế chết đi, không chút phản kháng mà biến thành một đống thịt nát.

Sắc mặt Palmer trắng bệch, từng giọt mồ hôi lớn nhỏ xuống từ trán hắn. Không đợi hắn có thêm hành động thừa thãi nào, Vô Ngôn Giả đã nhìn về phía Palmer... Trong Aether giới đầy tuyết bay, Mammon nhìn về phía Hill ở cách đó không xa.

Bây giờ, vùng băng nguyên rộng lớn vô tận dưới trận tử chiến của các ác quỷ đã hóa thành một vùng đất vỡ nát. Dầu hắc bẩn thỉu nhầy nhụa lấp đầy các khe nứt băng, Aether gào thét khuấy động, dấy lên một chuỗi dị tượng.

"Nhìn xem, Hill," Mammon cao giọng nói, "Ngươi sắp thua rồi, mọi nỗ lực đều đổ sông đổ bể!"

Chỉ cần Vô Ngôn Giả giết chết Palmer ở vật chất giới, triệt để xóa sổ Vạn Chúng Nhất Giả, thì cán cân thắng lợi sẽ nghiêng về phía Mammon... đúng vậy, chỉ có Mammon.

Cùng với cái chết của Servis, Ngưng Tương Chi Quốc cũng mất đi ý nghĩa tồn tại. Sức cạnh tranh của Beelzebub trong cuộc tranh chấp tiếp theo đã suy yếu đi rất nhiều, đây chính là điều Mammon muốn.

Hill không trả lời lời của Mammon, mà tự mình ngẩng đầu lên, nhìn về phía khe nứt khổng lồ ở cách đó không xa.

Khe nứt do Hill xé ra đang từng chút một nuốt chửng Vương Quyền Chi Trụ. Hiện tại, Vương Quyền Chi Trụ đã có hơn một nửa bị kéo vào Aether giới, chẳng bao lâu nữa, cả tòa Vương Quyền Chi Trụ sẽ chìm vào nơi này.

"Ngươi có biết, sự khác biệt lớn nhất giữa con người và ác quỷ là gì không? Mammon."

Hill đột nhiên mở miệng hỏi, nhưng không đợi Mammon trả lời, Hill lại tự hỏi tự đáp.

"Sự khác biệt lớn nhất giữa con người và ác quỷ chính là, ác quỷ bị chi phối bởi dục vọng của bản thân. Dù ác quỷ có nỗ lực thế nào, hắn cũng không thể vượt qua được giới hạn dục vọng của chính mình. Còn con người thì khác, khi vì những mục tiêu cao cả nào đó, họ sẽ làm những việc phản nhân tính, phản dục vọng mà chúng ta, những ác quỷ, cho là phi lý trí."

Hill gọi lên đức hạnh nặng nề đó.

"Hiến thân."

"Hiến thân vì sự nghiệp cao cả, ý chí này cố chấp đến nỗi, dù con người có chết đi, hay biến thành thứ gì khác, ý chí cố chấp thuộc về con người đó vẫn sẽ kiên định tiến về phía trước, cho đến khi đạt được viễn cảnh vĩ đại đó."

Hill quay đầu lại, một lần nữa nhìn về phía Vương Quyền Chi Trụ đang chìm vào Aether giới... không, hắn căn bản không phải đang nhìn Vương Quyền Chi Trụ, mà là nhìn về vầng hào quang vạn trượng đang dâng lên phía sau nó.

Hắn cao giọng hô hoán, "Ngươi rốt cuộc còn muốn chìm đắm bao lâu nữa!"

Như thể nghe được tiếng gọi của Hill, một cơn bão trắng xóa tiến đến chiến trường. Vạn ngàn luồng sáng cuộn trào dâng lên, Aether ngập trời dấy lên từng lớp tuyết bay.

Sức mạnh của Bí Nguyên cuộn trào không chỉ can thiệp vào trận chiến giữa các ác quỷ, mà còn thông qua khe nứt đó tràn vào vật chất giới.

Vô Ngôn Giả vừa nắm chặt một thanh kiếm Aether, chuẩn bị chém Palmer thành hai nửa, thì lại thấy vô số luồng sáng từ khe nứt bên dưới tuôn ra, gần như bao bọc lấy Vương Quyền Chi Trụ, bùng lên ngọn lửa trắng xóa trong đêm tối.

"Thời khắc này cuối cùng cũng đã đến rồi."

Một giọng nói mệt mỏi truyền đến từ nơi không xa. Palmer quay đầu nhìn lại, Nathaniel trên đài cao bằng vàng cũng theo tiếng mà nhìn sang. Vô Ngôn Giả nhìn chằm chằm vào bóng người bước ra từ trong biển máu. Hắn tàn tạ không chịu nổi, nhưng vẫn ưỡn thẳng lưng, giữ gìn sự thể diện và lễ nghi cố chấp đó.

Nửa khuôn mặt của Albert đã bị mầm thịt bao phủ, nhưng nửa khuôn mặt lộ ra vẫn nở một nụ cười chân thành.

Hắn dùng hết sức lực dang rộng hai tay, vui mừng hô lớn.

"Thưa các vị, thời khắc hiến thân đã đến!"

Trong phút chốc, Vạn Chúng Nhất Giả rung chuyển dữ dội, nó như thể sắp sụp đổ. Thân xác khổng lồ nổ tung từng khúc, hàng tấn máu và mô nội tạng tuôn ra. Cùng lúc đó, những pho tượng vàng san sát cũng nứt ra từng đường, bên trong lóe lên ánh sáng, như thể có thứ gì đó sắp thoát ra khỏi sự trói buộc.

Albert tận hưởng khoảnh khắc cuối cùng này, hắn rất may mắn, vì có thể tận mắt chứng kiến tất cả.

Thế rồi, thân thể mệt mỏi của Albert ngã vật xuống. Mầm thịt hoàn toàn nuốt chửng hắn, nhưng trong biển máu đó, lại có một luồng sáng bay lên.

Từng luồng sáng một tuôn ra từ trong những pho tượng vàng, từ trong cơ thể của Vạn Chúng Nhất Giả, như thể kinh động cả một bầy đom đóm, vạn ngàn ánh sáng bay lên nhảy múa.

Palmer gắng sức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào những luồng sáng đang bay lên đó. Trong những đường nét mờ ảo, hắn nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc.

"Albert... Tích Lâm..."

Palmer nhẹ giọng gọi tên họ.

Những linh hồn đã được Vạn Chúng Nhất Giả lưu giữ từ khi nó được sinh ra, lần này đã được giải phóng hoàn toàn. Chúng tuân theo huyết khế với Bí Nguyên, hiến dâng linh hồn quý giá của mình cho cơn bão trắng xóa kia.

Cùng được hiến dâng còn có vạn ngàn ý chí, chấp niệm bất khuất.

Bí Nguyên rung động, sục sôi. Trong cơn bão hỗn loạn đó, vạn ngàn linh hồn cọ xát vào nhau, từ thủa hồng hoang đến nay, lóe lên đóa hoa lửa đầu tiên của tư duy.

Đóa hoa lửa thoáng qua rồi biến mất—

Ngọn lửa tư duy bùng cháy từ sâu trong Bí Nguyên, ý thức mơ hồ trở nên rõ ràng. Trải qua dòng thời gian vô tận này, nó cuối cùng cũng nhớ ra mình là ai.

Nó là Albert, là Tích Lâm, là các đời Cục trưởng của Trật Tự Cục, là vô số nhân viên đã hy sinh, là các học giả đã hiến thân từ thời Thánh Thành Sụp Đổ...

Nó là ngọn nguồn của tất cả Ngưng Hoa Giả, cũng là đức hạnh duy nhất còn sót lại trong Nguyên Tội.

Nó là vạn chúng, cũng là duy nhất.

Bí Nguyên gầm thét tiến về phía trước, vạn ngàn cơn bão tuyết bao phủ lấy Vương Quyền Chi Trụ, cùng với tất cả những gì thuộc về ác quỷ đều bị nhấn chìm.

Đề xuất Bí Ẩn: Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982
Quay lại truyện Món Nợ Bất Tận
BÌNH LUẬN