CHAP 4
2 thằng kia cũng đã dậy, chúng tôi sửa soạn nấu bữa tối, bữa tối hôm nay thì cũng đơn giản thôi không có gì nhiều,canh rau cải, thịt kho, và rau xào, trong bữa ăn thì chúng tôi nói chuyện với nhau , thằng Quân và thằng Minh thì bảo bố mẹ nó gửi 2 chiếc xe máy của tụi nó lên để còn đi lại và có phương tiện để đi học, tôi thì dự định rút 1 số tiền trong tài khoản tiết kiệm của bà để lại để mua 1 chiếc xe, nhưng 2 thằng kia gàn tôi lại và nói 3 thằng đi 2 chiếc xe được rồi, đừng rút tiền ra để đó mà có chuyện gì còn có cái phòng thân, tôi thì cũng ngại vì dù gì xe của chúng nó nếu như có việc gì cần xe lúc chúng nó bận thì phiền lắm, nhưng 2 thằng kia gàn tôi mãi nên tôi tạm thời đồng ý với chúng nó, chúng nó rất tốt với tôi bạn thân từ nhỏ mà, sau câu chuyện về xe cộ thì chúng tôi bàn tới chuyện phải kiếm việc làm thêm vì cũng đâu thể xin tiền gia đình mãi và tôi cũng không muốn đụng tới số tiền mà bà để lại, cả 3 thằng thống nhất rằng ngày thứ 3 sẽ đi xin việc làm thêm vì thứ ba 2 chiếc xe mới được gửi lên tới,chúng tôi thì cũng chỉ muốn kiếm vài việc vặt buổi tối như phục vụ quán cafe hay bưng bê phở vào buổi tối, vì ban ngày chúng tôi còn đi học không thể để việc làm ảnh hưởng tới việc học được, sau khi đánh chén no nê thì thằng rửa chén là thằng Minh vì nó không biết nấu nướng nên phần dọc dẹp và rửa chén là của nó. Tôi thì lại pha 1 tách cafe và ra ngoài ban công hóng gió, Hà Nội buổi tối thật nhộn nhịp, người qua kẻ lại , sự vội vã của những người giao hàng, sự thong dong của những cô chú tuổi xế chiều tản bộ trên vỉa hè, lòng tôi lại nao nao nhớ về bà nội, ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, tôi hy vọng bà sẽ là 1 trong những ngôi sao trên đó và luôn chiếu sáng cho tôi, đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ vu vơ thì điện thoại tôi nhận được tin nhắn ,là của chị :
Chị : ăn cơm chưa Hưng ?
Tôi: dạ em mới ăn xong, chị cần đón ngay bây giờ hả?
Chị: chưa đâu , khoảng 8h30 Hưng hãng chạy ra nhé
Tôi không trả lời tin nhắn và quay trở vào trong nhà, thì thấy 2 thằng kia đang cặm cụi bấm điện thoại, tôi rủ 2 thằng nó leo rank cho vui,
Đm thằng Quân , mày đi support kiểu gì đấy, để tao 1 mình cân thằng ad với support bên nó à, tiếng thằng Minh chửi oai oái khi thằng Quân nó bỏ lane , đm thằng Quân kéo ngu éo chịu được, vừa đánh rank vừa nghe thằng Minh chửi làm tôi không nhịn nổi cười, thằng Quân thì chơi game ngu lắm bù lại chơi về các trò đỏ đen xã hội thì nó hay cực, có lần nó ăn được cả 20tr, nó thì không nghiện chỉ thỉnh thoảng chán quá thì chơi thôi còn thằng Minh thì đích thị là game thủ, nhìn cặp mắt kính của nó thì ai cũng có thể đoán ra, thằng này chơi game rất hay, chuyên cày game thuê , còn tôi thì cũng tạm tạm không hay lắm.Đang combat thì chị điện thoại cho tôi, tôi ấn nghe và mở loa ngoài để tiếp tục combat
Chị: Hưng ra chưa ?
Tôi: chị hẹn em 8h30 mà
Chị: 8h35 rồi ông tướng ạ , đang mải chơi game à ?
Tôi giật bắn mình nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường , chết mẹ 8h35 rồi tôi vội vàng nói chị chờ tôi chút xíu tối chạy ra ngay, 2 thằng kia hỏi tôi đi đâu , tôi trả lời qua loa cho xong mặc vội cái áo lấy chìa khóa xe và phi ra khỏi cửa, đằng sau vẫn vọng lại tiếng 2 thằng kia chửi rủa "ĐM con chó AFK , tí nữa tao report cho khóa acc..." tôi chỉ biết xin lỗi trong lòng thôi :))) chạy xuống tới hầm gửi xe thì mới nhớ ra làm gì có mũ bảo hiểm mà đi, trưa nay mượn nón anh Thịnh đi đỡ còn bây giờ làm gì có nón, thôi thì đi liều vậy,bấm nút tìm xe trên smartkey, tiếng bíp bíp của con SH nằm trong góc, tôi tiến lại để dắt xe ra thì thấy 2 cái mũ bảo hiểm đã treo sẵn trên xe, thì ra bà chị này cũng chu đáo, chuẩn bị sẵn mũ cho mình, đội mũ vào và phi xe đến địa chỉ mà chị nhắn cho tôi lúc trưa, đường Hà Nội buổi tối cuối tuần đông thật, nhà nhà kéo nhau ra đường dạo phố, làm tắc nghẽn giao thông , tôi thì cố luồn lách cho nhanh vì đã trễ rồi, sau khoảng 20p hít khói bụi đường phố thì cũng đã đến nơi, tôi thấy chiếc range rover hồi chiều đậu trong bãi giữ xe của nhà hàng, lấy điện thoại ra và gọi cho chị, 1p sau thấy chị đi ra cùng người đàn ông mà khi chiều chở chị đi, thấy tôi chị chạy lại và nói :
Chị : mải chơi game quá nên quên đón tôi rồi phải không ? (giọng chị giả vờ hờn dỗi)
Tôi: em quên không để hẹn giờ hì hì ( tôi cười xòa)
Người đàn ông đi cùng chị: Đây là ai vậy Dương ?
Chị : à quên giới thiệu đây là Hưng , bạn của em , còn đây là anh Kiên, con trai của bạn ba chị
Tôi : dạ em chào anh
Kiên : ừ chào Hưng , rất vui được gặp chú
Thanh niên này nói với tôi bằng cái giọng không mấy là thân thiện cho lắm, ánh mắt của hắn nhìn tôi đầy vẻ dò xét
Kiên : nghe giọng chú thì hình như chú không phải người Hà Nội
Tôi : dạ vâng, em mới ở tỉnh XX lên Hà Nội đi học ạ
Kiên : chú mới lên sao quen được Dương nhỉ ? 2 người có họ hàng gì à, tôi nhớ Dương đâu có bà con gì ở tỉnh XX của chú đâu
Hắn nhấn mạnh chữ tỉnh XX của chú, tôi nghe là biết hắn đang coi thường tôi rồi , nhưng tôi cũng mặc kệ , chẳng để tâm đến những gì hắn nói, tiếp tục hắn nói :
Kiên :Thật kỳ lạ. Ban đầu tôi cứ tưởng là... bạn trai cơ. Nhưng nghĩ lại, chắc không đâu. Cậu trông... không hợp đâu
Hắn bộc lộ bản chất của con người hắn hơi sớm ,lời nói của hắn khiến tôi khựng lại. Chị Dương cau mày, định lên tiếng nhưng hắn đã tiếp lời.
Kiên :Thật ra, nhìn cậu thế này, tôi thắc mắc không biết Dương có phải người chịu trách nhiệm 'chăm sóc' cho cậu không? Chắc cũng được nhờ nhiều đấy nhỉ.
Tôi siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh.
Tôi : Anh Kiên, tôi đến đón chị Dương vì tôi quan tâm chị ấy, giống như chị ấy luôn quan tâm đến tôi. Chắc anh cũng hiểu được điều đó khi là bạn của chị.
Nhưng Kiên vẫn chưa dừng lại. Anh ta bật cười, một tiếng cười khô khốc và đầy mỉa mai
Kiên : Cũng tốt. Nhưng mà Dương này, em trai em trông nhút nhát quá. Làm gì cũng cần người khác giúp đỡ. Không biết em có mệt không?"
"Anh Kiên, đủ rồi!" Chị nói, giọng căng thẳng.
Chị : thôi em với Hưng về trước
Lúc này chị Dương mới lên tiếng cắt ngang câu chuyện đầy mùi mỉa mai của thanh niên Kiên
Kiên : ừ thôi em về cẩn thận nhé, ban sáng anh nói để anh đưa về luôn thì không chịu, giờ lại bắt em trai ra đón
Hắn nói gằn giọng và chậm rãi 2 chữ em trai như thể ám chỉ điều đó cho tôi vậy, 2 mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, chị Dương thấy thế liền lấy nón bảo hiểm, lên xe nói tôi cho xe chạy đi, đi được 1 đoạn thì chị nói :
Chị : xin lỗi hôm nay chị làm phiền Hưng nhé, chị cũng không biết tại sao anh ấy lại như vậy
Tôi : không sao chị ạ
Chị : Kiên là con của bạn làm ăn với ba chị , mới ở nước ngoài về, tụi chị quen nhau từ nhỏ , cũng là bạn học thời cấp 3, anh ấy thích chị và hôm nay anh ấy tỏ tình với chị, nhưng chị chỉ xem anh ấy là bạn nhưng anh ấy vẫn cố chấp bảo sẽ đợi chị thay đổi suy nghĩ, nên hôm nay chị từ chối và bảo Hưng ra đón vì không muốn anh ấy đưa về
Tôi: sao chị lại kể cho em nghe chuyện này
Chị : Vì Hưng rất đặc biệt với chị, lần đầu va phải hưng ngày hôm qua chị không để ý lắm, nhưng khi gặp Hưng ở siêu thị thì chị rất ngỡ ngàng vì.....
Tôi : vì sao chị?
Chị : Hưng có thể chở chị đi vòng vòng được không ? chị chưa muốn về nhà
Tôi : chị muốn đi đâu? chị chỉ đường nhé , em không biết đường phố trên này đâu
Chị : ừm Hưng cứ chạy đi, không cần có điểm đến đâu, đi vòng vòng ngoài đường ngắm đường phố cũng được rồi
Trên đường đi chị kể cho tôi nghe rất nhiều thứ, về gia đình về công việc của chị, ba chị là doanh nhân thành đạt sở hữu một tập đoàn lớn gồm rất nhiều công ty nhỏ và các khu resort, mẹ chị thì bây giờ ở nhà và nội trợ thôi , vì chị nói bữa cơm gia đình ba chị chỉ ăn đồ ăn của mẹ chị nấu mà thôi, nên người giúp việc nhà chị chỉ có lau chùi dọn dẹp sân vườn nhà cửa, còn việc nấu ăn thì chính tay mẹ chị sẽ là người nấu, còn công việc hiện tại của chị là làm trong công ty con của gia đình, hiện chị đang làm phó giám đốc của công ty đó, gia đình chị thì có 2 chị em, chị và 1 người em trai tên là Đạt, chị kể 1 hồi thì tôi hỏi chị
Tôi : Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em lúc nãy
Chị : Câu hỏi nào nhỉ ? ( chị giả bộ làm ngơ)
Tôi : Vì sao chị lại kể cho em nghe tất cả về chị ? và vì sao khi gặp em ở siêu thị ngày hôm qua chị lại ngỡ ngàng ?
Chị : Hưng có tin về kiếp sau không ?
Tôi : em chẳng biết , cứ sống cho hết kiếp này đi đã rồi kiếp nào tới thì tới
Chị : ngày hôm qua khi nhì rõ Hưng ở trong siêu thị thì chị tin chắc rằng kiếp sau là có thật Hưng ạ , chị kể cho Hưng nghe 1 câu chuyện nhé.
Hồi học cấp 3 , chính xác là lớp 11, trong lớp của chị có 1 anh tên là Phúc , anh ấy học giỏi lắm còn đẹp trai nữa,bạn cùng bàn với chị, tụi chị ban đầu rất ghét nhau vì anh ấy chẳng bao giờ nhường nhịn chị gì cả, anh ấy luôn kiếm chuyện để chọc tức chị , 1 ngày nọ trên đường đi học thêm về lúc đó trời cũng chập choạng tối , vì chỗ học thêm cũng gần nhà chị nên hôm đó anh lái xe có việc không đón chị được nên chị đành đi bộ về , đang đi giữa chừng thì chị bị 1 đám thanh niên chặn đường lại và bắt đầu dở trò sàm sỡ với chị, chị khóc và gào lên rất to vì đường vắng lắm chẳng có mấy ai qua lại, thì đột nhiên anh Phúc từ đâu lao tới và đẩy tụi nó ra để bảo vệ chị , tất nhiên 1 mình anh Phúc đâu thể đánh lại chúng nó , và anh bị chúng nó đánh cho tơi tả, sau khi đánh đã tay chúng nó bỏ đi để lại chị và anh nằm chèm bẹp dưới đất , anh lò dò ngồi dậy và hỏi han chị , trong khi đó máu mắt máu mũi anh chảy ròng ròng trên khuôn mặt, chị liền gọi cho ba chị và ba chị đã đưa anh Phúc đi bệnh viện để khâu lại các vết thương trên mặt, đợt đó anh Phúc nghỉ học cả 1 tuần trời để dưỡng thương, sau khi đến tường trở lại thì chị và anh Phúc không còn ghét nhau 1 tẹo nào nữa, thay vào đó là cảm giác say nắng nhau đấy Hưng ạ, và từ đó anh và chị rất thân với nhau , thường ngày đi học thêm thì anh sẽ qua đón chị đi vè chở chị về, thời gian cứ thế trôi qua đến gần cuối kì lớp 12 vì khi lên lớp vẫn sẽ giữ lớp cũ không có thay đổi,thời điểm đó thì anh và chị đã dính nhau như sam đến nỗi cả trường phải nói rằng con Dương và thằng Phúc là 1 cặp hay sao mà tối ngày thấy chúng nó đi với nhau. Cả anh và chị đều có tình cảm với nhau nhưng tuyệt nhiên chẳng ai dám thổ lộ vì nếu không thành thì tụi chị sẽ mất đi cái tình cảm bạn bè này, vào buổi chiều hôm ấy anh hẹn chị đi chơi, chiều đến anh qua nhà chị và chở chị đi chơi, 2 đứa tụi chị rong ruổi khắp những con phố , ăn những quán quen mà 2 đứa hay ăn với nhau, tính ra là từ lúc anh cứu chị để rồi bị đánh đến mức nhập viện á thì cũng đã hơn 1 năm rưỡi rồi, hôm đó chị thấy anh lạ lắm, cứ ấp a ấp úng như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi, cho tới chiều muộn lúc anh đưa chị về thì anh có đưa cho chị 1 cái hộp và nói khi nào vào nhà rồi hãng mở, chị cũng làm như lời anh nói, lên phòng chị mở hộp ra và thấy trong đó có 1 sợi dây chuyền và 1 bức thư màu hồng, chị mở bức thư ra và đọc , anh viết
" Gửi Ánh Dương
Mình không biết bắt đầu từ đâu, vì có quá nhiều cảm xúc muốn chia sẻ với cậu. Nhưng có một điều mình chắc chắn: mỗi lần nghĩ đến cậu, trái tim mình lại đập loạn nhịp. Mình không thể không nhớ đến những khoảnh khắc bên cậu,những ánh mắt lướt qua nhau và cảm giác ấm áp mỗi khi cậu gần bên.Thật sự, mình chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người khiến mình cảm thấy như thế này. Dương à, cậu mang đến cho mình một cảm giác rất đặc biệt mà mình chưa bao giờ có với ai khác. Những lúc chúng ta trò chuyện, dù là về những điều nhỏ nhặt hay những vấn đề nghiêm túc, mình luôn cảm thấy thoải mái, như thể mình tìm thấy một nơi mà mình thực sự thuộc về. Cậu làm mình cảm thấy mình quan trọng và không bao giờ cô đơn.
Có lẽ cậu sẽ ngạc nhiên khi nhận được bức thư này, nhưng mình nghĩ nếu không nói ra thì mình sẽ không thể giữ nổi cảm xúc này trong lòng được nữa. Mình thích cậu, Dương à. Mình thích cậu theo một cách mà mình không thể diễn tả hết bằng lời. Mỗi nụ cười của cậu, mỗi cái nhìn của cậu đều làm trái tim mình rung động. Mình không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng mình thật sự muốn thử xem chúng ta có thể cùng nhau đi một đoạn đường dài hay không.Mình hy vọng cậu không thấy bất ngờ hay khó xử, chỉ là mình không muốn giấu cảm xúc của mình nữa. Dù gì thì, mình chỉ mong rằng cậu cũng cảm nhận được một phần nào đó những gì mà mình đang cảm thấy.
Dù có thế nào đi nữa, mình vẫn sẽ luôn trân trọng những khoảnh khắc mà chúng ta đã có bên nhau, và sẽ mãi quý mến cậu.
Phúc "