CHAP 6
Sau ba ngày thử việc thì chúng tôi cũng được nhận, nói là thử việc nhưng thực chất ra thì chị Ngân đã nhận chúng tôi ngay từ ban đầu rồi,chỉ là muốn xem thái độ làm việc của chúng tôi có nghiêm túc hay không thôi.Trải qua được 1 tuần làm thì chúng tôi cũng đã dần quen với cách làm việc của quán, chị Ngân quản lý và cũng là chủ quán rất thoải mái và các anh chị đồng nghiệp cũng thế nên không khí làm việc ở đây luôn tích cực và đầy niềm vui. Chị Ngân thi xinh lắm, trẻ trung năng động và nghe 2 đồng nghiệp nam trong quán nói là chị chưa có người yêu. Chị ấy đẹp mà chắc phải cả tá con trai đứng xếp hàng chờ chị, nghĩ vu vơ thì bỗng cốc một cái vào đầu ,
Chị Ngân : không pha caffe cho khách đi mà làm gì ngẩn người ra thế ?
Tôi : dạ dạ em xin lỗi ạ
Chị Ngân : chị đùa thôi( chị cười)
Chị hay cốc đầu tôi lắm lâu lâu còn bẹo má tôi nữa , à bà chị Dương thì cả tuần nay từ hôm thứ 3 thì đã bay vào nam công tác cùng ban lãnh đạo của công ty, lâu lâu rảnh thì chị nhắn cho tôi 1 vài tin hỏi thăm chẳng hạn như " ăn cơm chưa","đang làm gì đó", vợ chồng anh Thịnh cùng nhỏ Tuyết và Lan biết chúng tôi kiếm được công việc thì cũng chúc mừng cho chúng tôi, còn ghé quán để uống ủng hộ chúng tôi nữa.
Vài ngày sau thì chị cũng đi công tác về, chị cũng ghé qua quán mà chúng tôi làm , chị bước vào quán và theo sau là tay Kiên, khuôn mặt của hắn vẫn như vậy, vẫn vẻ khinh khỉnh như mọi khi, thằng Minh thấy chị thì cũng chạy lại chào hỏi và dẫn chị vào bàn , chị kêu 1 ly cappuccino và tay Kiên thì gọi 1 cốc nâu đá, tôi đứng trong quầy cách không xa nhưng cũng có thể nghe được cuộc đối thoại giữa 3 người họ :
Kiên : người quen của em à ? tay Kiên hỏi chị
Chị : ừm đây là Minh, bạn cùng quê của Hưng mà đợt trước anh đã gặp rồi đấy
Kiên : à thì ra bạn của Hưng à, em của Dương thì cũng coi như là em của anh nhé ( vẫn vẻ mặt khinh khỉnh và kèm theo là 1 nụ cười hơi nhếch mép)
Minh: dạ thôi em xin phép vào quầy để oder ạ
Thằng Minh chạy lại vào quầy và nói với tôi
Minh : thằng đấy là ai vậy ? nhìn mặt éo ưa tí nào
Tôi : bạn chị thôi, tao cũng mới gặp 1 lần bữa tối hôm tao đi đón chị
Minh : cách nói chuyện có vẻ ko thân thiện lắm
Tôi : thôi để t pha rồi mày đem nước ra đi
Nói xong tôi quay ra pha nước, xong thì thằng Minh đem nước ra ngoài bàn cho chị, khách trong quán hôm nay cũng không đông lắm, chỉ lác đác vài người, chị thì cũng thấy tôi đứng trong quầy pha chế nên dơ tay chào và không quên nở 1 nụ cười thật tươi, tôi cũng định đi ra chỗ bàn của chị để chào hỏi, thì thấy tay Kiên nhấp 1 ngụm caffe mà tôi pha và lập tức phun ra và quát lớn :
Kiên : đứa nào pha ly nâu đá này đâu
Thằng Minh gần đó cũng chạy lại và hỏi :
Minh : dạ có chuyện gì vậy anh
Chị : sao thế anh Kiên ? ( chị cũng xen vào)
Kiên : đứa nào pha ly này, cái này mà gọi là nâu đá à ? tao gọi nâu đá chứ không phải đen đá
Minh : em xin phép mang ly này của anh đi và đổi lại cho anh ly khác ạ
Kiên : tao không cần, gọi thằng pha chế ra đây cho tao
Thấy thế tôi cũng bình tĩnh bước ra , khi thấy mặt tôi hắn hơi bất ngờ nhưng liền sau đó quay trở lại với khuôn mặt như mọi khi , hắn nói:
Kiên : thì ra Hưng em trai của chị Dương pha ly nước này à ?
Tôi : vâng, nếu ly nước này có vấn đề thì em xin phép đổi ly nước khác cho anh ạ ( tôi vẫn điềm tĩnh hỏi hắn )
Kiên : Đúng là tay nghề kém. Có khi dân tỉnh lẻ lên đây chỉ để làm mấy việc lặt vặt thôi!
Những lời xúc phạm của Kiên làm tôi cảm thấy khó chịu, nhưng tôi cố gắng giữ bình tĩnh:
Tôi : Dạ, nếu anh không hài lòng, em có thể làm lại theo ý anh.
Nhưng Kiên không chịu dừng lại. Anh ta cười nhạt và nói lớn hơn:
Kiên :Thằng như cậu thì làm được gì? Dân tỉnh lẻ thì chỉ thế thôi. Đừng có mơ cao!
Chị Dương lập tức can ngăn:
Chị : Anh Kiên, anh thôi ngay đi! Đây là em trai tôi, không ai có quyền xúc phạm em ấy cả.
Tuy nhiên, Kiên phớt lờ chị, tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt đầy khiêu khích. Lúc này, tôi không thể im lặng được nữa, đáp lại bằng giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát:
Tôi :Anh Kiên, em tôn trọng anh vì anh đi cùng chị Dương. Nhưng nếu anh tiếp tục xúc phạm, em buộc phải nhờ quản lý can thiệp
Vì cũng mới đi làm ở quán nên tôi chưa có nhiều kinh nghiệm trong những trường hợp như thế này và cũng 1 phần tôi không muốn những chuyện này ảnh hưởng đến quán của chị Ngân và đặc biệt là ảnh hưởng đến công việc của tôi, chứ không cái loại người này với kinh nghiệm boxing của tôi thì 2 phút thôi là hắn nằm đo sàn liền, nhưng dù gì đây là chỗ làm việc và hắn là bạn của chị.
Chị Ngân mới tới , đang từ cửa đi vào ,nghe thấy ồn ào nên chị tiến lại và hỏi tôi có chuyện gì vậy, tôi chưa kịp trả lời thì chị Dương lên tiếng :
Chị Dương : Ngân , mày làm gì ở đây đây
Chị Ngân : Dương à , lâu quá không gặp, quán này của tao, cũng mới mở thôi
Chị Dương : bạn với chả bè , mở quán cũng không thèm alo 1 tiếng để qua ủng hộ
Thì ra 2 bà chị này là bạn học đại học với nhau , tay Kiên thấy chị Ngân thì cũng lên tiếng :
Kiên : em là chủ quán này à ? anh muốn phản ánh thái độ của nhân viên pha chế bên em
Ngân : có chuyện gì sao Hưng ? ( chị Ngân quay sang hỏi tôi )
Tôi : dạ chuyện là ..... ( tôi kể lại toàn bộ sự việc cho chị Ngân nghe)
Chị Ngân : nếu anh thấy không hài lòng về ly nước này thì em xin phép đổi cho anh ly khác và miễn phí cho anh , còn theo lời nhân viên bên em kể lại thì em không thấy nhân viên bên em có thái độ gì chưa đúng với anh cả ( Chị Ngân quay sang tay Kiên và nói )
Kiên : thôi em đã nói như vậy rồi thì thôi
Rồi hắn quay sáng chị Dương và nói :anh có việc anh đi trước , anh sẽ nói chuyện với em sau
Sau khi Kiên đi, chị Dương xin lỗi tôi rất nhiều. Chị nói rằng chị không ngờ Kiên lại cư xử tệ đến vậy. Tôi chỉ mỉm cười, cố gắng trấn an chị rằng mọi chuyện đã ổn. Nhưng trong lòng, tôi biết hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng cho tôi như vậy, rõ là tôi chẳng làm gì sai mà khiến hắn chướng mắt cả, có lẽ từ giờ cuộc sống yên bình của tôi sẽ bị đảo lộn. Mọi việc xong xuôi tôi cũng xin phép mọi người quay trở vào quầy và làm việc tiếp, 2 bà chị này ngồi xuống nói chuyện với nhau là lâu lâu còn quay sang tôi chỉ trỏ cái gì đó và cười rất khoái chí, thằng Quân nãy giờ ở đâu mới mò cái mặt vào quầy và hỏi tôi :
Quân : có chuyện gì vậy mày ? tao thấy cái ông đi cùng chị đi ra khỏi quán mặt đỏ phừng phừng có vẻ tức lắm , còn chửi là "tao không để cho mày yên ở đất này đâu"
Tôi : mày ở đâu từ nãy đến giờ ?
Quân : cái đm, tối nay tao được phân công ra trông xe rồi còn gì, nghe ồn ào trong quán mà tao không dám chạy vô , lỡ mất xe của khách bán thân đi mà đền
Tôi kể lại toàn bộ cho thằng Quân nghe, nó bảo :
Quân : đm lúc nãy mà tao ở đó nó ăn mấy cước vào mồm rồi
Tôi : thôi tập cách nhịn đi, đất khách mình ko hơn họ được đâu
Quân : mày quên tao là con trai của ai à ?
Tôi : ừ thì bố Cường , mà thôi mày đi ra trông xe tiếp đi mất xe của khách bây giờ
Quân : à ừ đm quên đấy
Bố thằng Quân thì có tiếng gần như cả đất bắc này, ai cũng biết đến danh ông ấy, nhưng mà tốt nhất là nên nhịn vì dù ít dù nhiều mình cũng phải đảm bảo an toàn cho bản thân mình trước, chứ không thể cậy là quen người này người kia mà hống hách được, nước xa không cứu được lửa gần. 10h tối 3 chúng tôi tan ca, ba thằng xách xe chạy về nhà, đi được 1 đoạn thì nghe thấy tiếng xe máy gầm rú phía sau lưng, quay lại thì chúng tôi thấy 5-6 chiếc xe máy mỗi xe cẩu 2 đang đi theo chúng tôi , có dự cảm chẳng lành tôi nói thằng Quân và Minh chạy nhanh lên vầ đúng là chúng nó đang dí theo chúng tôi , chạy được 1 đoạn thì chúng nó chặn đầu chúng tôi, giọng 1 thằng thanh niên nghe rất quen, là thằng Trọng , cái thằng mà bị chúng tôi đánh lần trước khi nó úp thằng Quân và cái Tuyết, nó chửi:
Trọng : đm chúng mày, tao canh bữa giờ rồi , hôm nay thì tao cho chúng mày khỏi về nhà
Nói rồi chúng nó cầm gầy bóng chày và lao vào chúng tôi đập túi bụi, boxing thì cũng chỉ né được 2-3 phát đầu thôi, chúng nó quá đông tôi và 2 thằng kia chỉ đánh trả yếu ớt vì căn bản gậy bóng chày vụt rất đau, đánh 1 hồi thì 3 thằng tôi cũng mềm nhũn , chợt nghe tiếng còi tuýt..tuýt của mấy anh dân phòng, chúng nó thì lên xe tẩu tán hết để lại 3 thằng nằm bẹp dí dưới đất, các anh dân phòng đưa chúng tôi đến bệnh viện để băng bó vết thương, cả 3 thằng mặt mũi bầm dập, tay chân thì sưng tím, may mà có các anh dân phòng và chúng nó không đập vào đầu không thì tối nay chắc là ngày dỗ của 3 chúng tôi.
Về tới nhà cũng gần 12h đêm, bước ra khỏi cửa thang máy,giật mình khi thấy chị đang đứng trước cửa, thấy bộ dạng của chúng tôi chị hốt hoảng chạy lại và hỏi :
Chị : mấy đứa bị làm sao vậy ? ai đánh mấy đứa
Tôi : hiểu lầm thôi chị ạ không sao đâu ạ
Chị : không sao cái gì mà không sao, mặt mũi bầm dập hết rồi, đứa nào đánh mấy đứa nói mau
Tiếng của chị vang vọng cả cái hành lang, có lẽ vì hiếu kì nên những nhà xung quanh đó cũng ngó ra xem , anh Thịnh nhỏ Tuyết và nhỏ Lan thấy thế cũng tiến tới và hỏi thăm :
Anh Thịnh : mấy đứa bị ai đánh vậy ?
Quân : dạ hiểu lầm thôi anh ạ , tụi em không sao
Tuyết : có phải đám thằng Trọng đánh mấy cậu không ?
3 chúng tôi im lặng, chị lên tiếng :
Chị : Trọng nào ? em kể chị nghe coi
Sau đó Tuyết kể hết mọi chuyện cho chị và anh Thịnh nghe, kể xong chị gọi điện cho ai đó và anh Thịnh cũng nói:
Anh Thịnh : ngày mai anh sẽ yêu cầu trích xuất camera khu vực tụi em bị đánh, lấy đó làm bằng chứng sau đó đến bệnh viện và xin giấy chứng nhận thương tích và kiện chúng nó (Sau này mới biết anh Thịnh là trưởng phòng cảnh sát hình sự)
Chị gọi điện xong và quay ra nói với bọn tôi :
Chị : sáng mai mấy đứa đi theo chị đến 1 nơi
Tôi : đi đâu vậy chị ?
Chị : đi rồi sẽ rõ
Mắt của chị đỏ hoe và ngấn nước, nhưng sâu trong ánh mắt ấy là những đường gân máu đang nổi lên thể hiện sự giận dữ, sau khi nói chuyện thì ai về nhà nấy , chị níu tôi lại và bảo ra đây nói chuyện với chị 1 lát, tôi cũng ngập ngừng vì cũng muộn rồi và 1 phần là tôi đang rất đau. Bước ra ngoài ban công của tầng 14, chị chợt ôm lấy tôi, tôi hơi sững người vì hành động của chị, liền gỡ tay chị ra với lý do là đau bên sườn khi nãy bị chúng nó đập, có lẽ từ nãy đến giờ chị kìm nén cảm xúc của mình và ở đây khi còn có 2 người chị mới bộc lộ, chị khóc rất nhiều,tôi dỗ chị nín và hỏi tại sao chị khóc, chị không trả lời và chỉ lắc đầu, tôi 1 phần vì đang đau 1 phần vì cũng hơi buồn ngủ nên hơi lớn tiếng :
Tôi : không có gì chị gọi em ra đây làm gì ? ra nhìn chị khóc à ?
Chị bỗng nín ngay lập tức , ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt ướt đẫm
Chị : chị..chị xin lỗi
Tôi : chị có làm gì đâu mà xin lỗi, nếu không có gì thì em đi vào nhà đây
Chị : 2 tháng nữa chị phải vào nam công tác, có lẽ lần này đi lâu lắm mới về
Tôi cũng hơi bất ngờ , vì 1 tuần qua không có bóng dáng chị bên cạnh tôi cũng thấy buồn buồn, có lẽ tôi cũng đã bắt đầu có tình cảm đặc biệt gì đó với chị, chưa phải là thích là yêu nhưng cảm giác nó khó tả , nó cứ bồn chồn cả ngày, hay nghĩ vu vơ đến chị.Lần này nghe chị đi công tác chưa biết khi nào về tôi thấy hơi hụt hẫng , tôi nói:
Tôi : đi công tác rồi lại về chứ có phải chị đi luôn đâu , mà chị đi công tác trong nam chứ có phải đi nước ngoài đâu mà lo
Chị : Lần này chị đi có cả Kiên theo nữa, vì ba của anh ấy giao dự án trong nam hợp tác với phía công ty của chị cho anh ấy, nên anh ấy đi cùng chị vào nam.
Tôi : em nói thật , con người của anh ta chẳng tốt lành gì đâu
Chị : chị biết nhưng gia đình của anh ấy cũng là cổ đông của tập đoàn của ba chị, và 2 gia đình cũng dự định ...
Tôi : em biết rồi (tôi nói với vẻ thất vọng)
Chị : chị xin lỗi Hưng về thái độ hồi chiều của anh ấy
Tôi : chị có làm gì đâu mà phải xin lỗi, mà chị cũng có phải là gì của anh ấy đâu mà phải thay mặt để xin lỗi ( tôi lớn tiếng và sau đó mới biết mình bị hớ)
Chị : hihi ghen hả ?
Tôi : chị nói vớ vẩn gì đấy , ghen tuông gì ở đây, có sao em nói vậy thôi ( tôi chữa ngượng)
Chị : chị còn ở đây 2 tháng nữa ( bỗng giọng chị nghiêm túc lại) , có lẽ vì vậy chị muốn nói rõ cảm xúc của mình, vì chị không muốn để lỡ điều gì giữa chúng ta,chị đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định nói ra cảm xúc của mình, vì chị không muốn rời đi mà giữ mãi sự hối tiếc trong lòng. Chị thích em... thực sự thích em và đây là tình cảm xuất phát từ trái tim chị, không phải vì em giống anh Phúc mà chị cho rằng em là người thay thế anh ấy. Chị muốn biết em cảm thấy thế nào, nhưng dù câu trả lời là gì, chị chỉ mong chúng ta có thể dành khoảng thời gian còn lại này một cách ý nghĩa nhất.