Tần Mục tiến đến trước mặt hắn, cởi áo choàng khoác lên vai hắn, mỉm cười nói: "Ta cũng cần một dũng sĩ can đảm phấn đấu chém giết, thậm chí dám vì Tạo Vật Chủ tộc dâng hiến tính mạng. Ở lại đây đi, thời đại Thái Cổ đã qua, Tạo Vật Chủ vẫn còn tương lai."
Thúc Quân nhìn hắn, ánh mắt có chút mờ mịt, lẩm bẩm: "Mục Thiên Tôn, ngươi không phải Tạo Vật Chủ chân chính..."
Tần Mục cười lớn: "Bất luận kẻ nào không sợ gian nguy, dám cải thiên hoán địa, dám sáng tạo sự vật mới, gặp núi phá núi, gặp sông bắc cầu, đều là Tạo Vật Chủ. Thúc Quân, Duyên Khang bây giờ, Nhân tộc bây giờ, khác gì Tạo Vật Chủ?"
Thúc Quân xúc động mạnh, theo hắn quay trở về.
Trong bảo ấn, Thái Đế cười lạnh: "Thúc Quân, tội nhân của Tạo Vật Chủ tộc, ngươi đã gây họa cho chủng tộc của mình, ngươi còn muốn gây họa cho Nhân tộc sao?"
Hắn cười ha hả: "Thời đại Thái Cổ, ngươi đối mặt với ta là một kẻ thất bại, ngươi đối mặt với Cổ Thần cũng là một kẻ thất bại, ngươi đã mất tất cả. Tương lai ngươi vẫn sẽ là kẻ thất bại!"
Khóe miệng Thúc Quân giật giật, không nói gì.
Tần Mục thản nhiên: "Thái Đế, kẻ chân chính đưa Thái Cổ Tạo Vật Chủ đến diệt vong, lại là ngươi. Đổi lại bất kỳ ai đối mặt cục diện năm đó, đều không thể thay đổi kết cục. Ta thưởng thức Thúc Quân ở chỗ, hắn không trốn chạy như ngươi, mà lựa chọn ở lại tiếp tục chiến đấu. Hắn có đảm đương, còn ngươi thì không."
Thái Đế mỉm cười: "Sống sót mới là kẻ thắng. Mục Thiên Tôn, ngươi không hiểu gì cả!"
Tần Mục cười to, nguyên khí cuốn khối bảo ấn lên, đưa đến tay Thúc Quân, nói: "Các ngươi là thúc cháu, hãy ôn chuyện, ta còn có việc cần xử lý."
Thúc Quân ôm khối bảo ấn, ánh mắt lại rơi vào đầu lâu Thái Đế bị nhốt.
Thái Đế biến sắc, cười lạnh: "Thúc Quân, ngươi vừa đánh ta, giờ chúng ta nên thanh toán đi? Ngươi nên biết, ngươi cũng là tội nhân, ngươi không có tư cách chỉ trích ta, càng không có tư cách làm nhục ta... Mục Thiên Tôn! Ngươi đã đáp ứng, sẽ không coi ta như bảo vật, cũng sẽ không làm nhục ta!"
Tần Mục quay đầu, cười: "Ta chưa từng làm nhục ngươi? Bất quá, thúc thúc ngươi muốn làm nhục ngươi, ta cũng không tiện ngăn cản."
Thái Đế giận dữ, nổi trận lôi đình, nhưng không nhảy ra khỏi khối bảo ấn.
Tần Mục đi ra ngoài mười vạn hắc sơn, thấy các Thần Nhân Duyên Khang đang thử khai thác một mạch khoáng khác, không khỏi lắc đầu: "Lũ gia hỏa Duyên Khang này học ai mà quái quỷ thế? Một bộ không sợ chết..."
Hắn đến cạnh khu mỏ, hỏi thăm, một Thần Nhân vội nói: "Chúng ta chỉ khai thác mạch khoáng ngoại vi, Thần Binh thời tiền sử bên trong tuyệt đối không dám động. Mù lão gia đã vẽ khu vực có thể khai thác, tránh Thần Binh trung tâm mạch khoáng. Câm lão gia nói, chờ chúng ta khai thác xong bên ngoài, giữ lại dải đất trung tâm để quốc sư đến chịu chết."
Tần Mục rất hài lòng, cười: "Vẫn là Mù gia gia và Câm gia gia hiểu ta, đương nhiên ta không muốn đi chịu chết, mà là ta hoàn toàn chắc chắn hàng phục những Thần Binh thời tiền sử kia!"
Hắn dặn dò, lại thấy Sơ tổ Nhân Hoàng dẫn đám người Giang Vân Gian từ ngoài chạy về, đám người trẻ tuổi bắt được vài đầu Thái Cổ cự thú làm tọa kỵ, cưỡi trên thân cự thú hớn hở, rất uy phong.
"Có lẽ Duyên Khang có thể lập một chi cự thú đại quân..."
Tần Mục tính toán, đi gặp Long Kỳ Lân và Yên nhi, lấy ra quả trứng Hư Không Thú, nói: "Hư Không Thú trong Thái Hư chưa chắc còn sống, quả trứng này có thể là Hư Không Thú cuối cùng, nếu ấp, chính là một con thú cái! Các ngươi phải cẩn thận bảo vệ, không được để diệt tuyệt."
Long Kỳ Lân mừng rỡ, vội thu thú noãn, Yên nhi đoạt lấy, cười: "Ta lần trước cho con trùng tròn vo kia dựng tổ chim vẫn còn, vừa vặn có thể ấp quả trứng Hư Không Thú này!"
Tần Mục nhìn nàng vội vã rời đi, lại nhìn Long Kỳ Lân: "Long Bàn, ngươi phải cho ta xem đồ vật đâu?"
Long Kỳ Lân cuống quýt dâng bảo vật, dẫn Tần Mục vào trung tâm mười vạn hắc sơn, nơi đó đã xây dựng từng tòa cung điện, có các loại phong ấn phong cấm.
Long Kỳ Lân đến trước một tòa cung điện, mở phong ấn, đẩy cửa ra, cười: "Giáo chủ mời xem!"
Tần Mục bước vào, không khỏi ngây người, chỉ thấy trong cung điện các loại bảo quang chói lòa, từng đống thần kim thần liệu sinh ra từ các mạch khoáng chất chồng như núi, các loại thần kim thần liệu phân loại chỉnh tề!
Hắn đi giữa những bảo vật này, còn thấy mười cái vò, trong vò hẳn là Hồng Mông Nguyên Dịch, nguyên dịch khí tức khó che giấu, tản ra, khiến thần kim thần liệu bên cạnh sáng bóng vô cùng.
Hắn lại thấy Thái Thủy Thần Thạch sinh ra từ Thái Thủy khoáng mạch, tuy số lượng không nhiều, nhưng cũng hơn hai trăm khối!
Lập tức ánh mắt hắn lại bị Thái Tố Thần Thạch hấp dẫn, Thái Tố Thần Thạch sản lượng khá nhiều, ước chừng hơn ba trăm khối!
Nhiều nhất vẫn là Thái Cực Thần Thạch, chất chồng như núi!
Long Kỳ Lân đứng trước Thái Cực Thần Thạch, dương dương tự đắc, đuôi dựng thẳng, như cột cờ đầy vảy!
Tần Mục dở khóc dở cười: "Long Bàn, những Thái Cực Thần Thạch này đều là giả, không có một khối là thật."
Long Kỳ Lân ngẩn ra, vội vàng quay lại xem xét, nhưng những thần thạch này hoàn toàn giống Thái Cực Thần Thạch thật, không nhìn ra khác biệt.
"Lang Hiên Thần Hoàng chiếm cứ khoáng mạch là một Thái Cực khoáng mạch giả, khoáng mạch thật ngươi đã gặp."
Tần Mục tiến lên, cầm một khối Thái Cực Thần Thạch, tâm niệm vừa động, Thái Cực Thần Thạch đột nhiên hóa thành một sợi Âm Dương nhị khí tiêu tán: "Đây là chướng nhãn pháp của Cổ Thần trong Thái Cực khoáng mạch, dùng để lừa Lang Hiên Thần Hoàng thì được, không lừa được ta."
Long Kỳ Lân nghẹn họng nhìn trân trối.
Tần Mục cười: "Trong những thứ ngươi cướp được, giá trị cao nhất là Thái Thủy Thần Thạch và Thái Tố Thần Thạch. Bất quá sau này không cần làm vậy, ta và Cung Thiên Tôn có chút tình cũ, có thể chia một thành Thái Tố Thần Thạch từ nàng, lại từng có hiệp định với Nghiên Thiên Phi, lấy được năm thành thần thạch khoáng mạch từ nàng. Sau này họ sẽ chủ động đưa đến đây."
Long Kỳ Lân ủ rũ, đuôi dựng thẳng từ từ rủ xuống.
Tần Mục cười: "Bất quá, ngươi cũng giải quyết một vấn đề nan giải cho ta. Ta tự mình đi đoạt khoáng mạch của Cung Thiên Tôn, khẳng định là không nể mặt. Ngươi đi thay ta đoạt, mà Cung Thiên Tôn biết Hư Không Thú bị Thái Đế khống chế, đổ oan cho Thái Đế, nhất cử lưỡng tiện!"
Long Kỳ Lân lại đắc ý, đuôi rủ xuống từ từ dựng thẳng lên.
Tần Mục khen: "Nhất là ngươi cướp sạch Thái Cổ Dao Trì của Tổ Thần Vương, điều này khiến ta rất vui mừng. Tên Tổ Thần Vương kia, luôn không cho ta sắc mặt tốt, nhiều lần đối nghịch ta. Ngươi làm rất tốt!"
Đuôi Long Kỳ Lân dựng thẳng tắp, phe phẩy hai lần.
Tần Mục tiếp tục: "Chỉ có một điểm làm chưa tốt, Hồng Thiên Tôn là Thiên Công, hắn chiếm cứ Đại Trạch là đầu nguồn Thiên Hà, khoáng sản của hắn ngươi không cần đoạt. Ngươi có thể giấu được các Thiên Tôn khác, nhưng không gạt được Thiên Công thích rình coi, hắn khẳng định biết là ngươi làm, nhưng nể mặt ta, không vạch trần ngươi."
Đuôi Long Kỳ Lân lại lần nữa rủ xuống.
Tần Mục rất hài lòng, thu hồi Thái Tố Thần Thạch và Thái Thủy Thần Thạch, đặt trong thần tàng của mình, thầm nghĩ: "Hoạn Nhân Kinh này quả nhiên thần diệu khó lường, ngay cả Long Bàn cũng không ngăn nổi. Bất quá Long Bàn quả thực lập công lớn..."
"Long Bàn, ta dự định về Duyên Khang tìm Nguyệt Thiên Tôn, chữa trị vết thương cho nàng, ngươi muốn cùng ta trở về không?" Tần Mục hỏi.
Long Kỳ Lân chần chừ, lắc đầu: "Nơi này rất tốt, ta vẫn nên ở lại, dù sao Hư Không Thú còn phải ấp. Nếu thú cái ấp ra, Yên nhi một mình khẳng định không hàng phục nổi."
Tần Mục lắc đầu, thầm nghĩ: "Yên nhi hơn phân nửa cũng xem qua Hoạn Nhân Kinh của Long Bàn, đã bị nuôi nhốt chặt chẽ, không cách nào thoát ra."
Hắn tìm Dược sư, Dược sư trầm ngâm: "Chữa thương cho Thiên Tôn? Ta chưa từng thử... Đạo thương của Thiên Tôn có thể dùng Y Đạo chữa trị không, đích thực là một thách thức lớn... Ngươi đợi ta ba ngày, ta tìm dược liệu!"
Tần Mục chờ mấy ngày, Dược sư rốt cục chuẩn bị xong, nói: "Có thể xuất phát, chữa thương cho Nguyệt Thiên Tôn."
Tần Mục rất mong chờ: "Dược sư gia gia có nắm chắc không?"
"Nắm chắc tuyệt đối thì không có."
Dược sư thản nhiên: "Chữa trị đạo thương Thiên Tôn với ta cũng là lần đầu, cũng là một khảo nghiệm lớn. Ta cần tự mình thấy vết thương của Nguyệt Thiên Tôn, mới có thể quyết định. Ta lần này tìm được trong Tổ Đình rất nhiều vật kịch độc, có lẽ có thể thử trên người Nguyệt Thiên Tôn."
Sắc mặt Tần Mục biến hóa.
Dược sư tràn đầy tự tin, cười ha hả: "Yên tâm yên tâm, ta có chừng mực. Ta không giống ngươi là lang băm, ta mỗi lần hạ dược đều rất có nắm chắc!"
Tần Mục nhớ lại những gì mình từng trải qua, liên tục rùng mình.
Đề xuất Voz: Bạn thân bây giờ là bạn gái (come back...)
ThanhNhan1176411
Trả lời4 ngày trước
Ad ơi có phải từ 215 quá 216 bị mất hết 1 chương đánh nhau ko
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 ngày trước
à chương 215 bị thiếu mình bổ sung rồi.
1 Hinwaifu
Trả lời3 tuần trước
Ad 329 dịch thiếu
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tuần trước
ok
Nguyễn Phú Tiền
Trả lời2 tháng trước
Chương 208 dịch thiếu nha admin
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok
Pt092
Trả lời2 tháng trước
Chương 1141 bị sai r AD ơi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok
Thịnh Nguyễn Art
Trả lời2 tháng trước
Chườn 1175 sai rồi AD. Bị lặp lại chương khác
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
đã fix
Luong Hoang
Trả lời3 tháng trước
Ví dụ xem xong tập 40 thì mình đọc chap nhiêu v ạ
Nghĩa Đoàn
3 tháng trước
Tập 41 là trap 123
VƯƠNG NGUYỄN HÙNG
Trả lời7 tháng trước
chương 1585 bị sai, đang lấy nội dung tập 1579 nữa AD ơi :).
Tiên Đế [Chủ nhà]
7 tháng trước
Đã fix. Cái nguồn text cũng bị lỗi. Mình phải đi dò mấy nguồn khác.
VƯƠNG NGUYỄN HÙNG
Trả lời7 tháng trước
chương 1602 bị sai, đang lấy nội dung chương 1652 :)
VƯƠNG NGUYỄN HÙNG
Trả lời7 tháng trước
Chương 1647 bị trùng rồi AD ơi, sao thấy ko khớp.
Tiên Đế [Chủ nhà]
7 tháng trước
Mình vừa check lại không trùng bạn ơi. Chuẩn theo tác giả rồi.
VƯƠNG NGUYỄN HÙNG
7 tháng trước
1647 trùng với 1641 AD ơi
BusFlyer
Trả lời7 tháng trước
Chương 1557 đang bị trùng với 1551 admin ơi