Logo
Trang chủ

Chương 1

Đọc to

Từ trước tới giờ, tôi toàn bị mọi người trêu là Gay!

Vì mặt mũi cũng dễ nhìn, lại có vài nét hơi… nữ tính, dáng người thì nhỏ nhắn, nên cứ bị nhầm là con gái.

Thôi kệ, không sao cả, vì tôi biết mình là "zai" thẳng chính hiệu. Năm tuổi còn được nằm cạnh bạn nữ chung lớp mẫu giáo, bảy tuổi được nắm tay con bé ngồi cạnh khi nó nhờ dắt qua đường, mười tuổi tôi chính thức có nụ hôn đầu đời với con gái… và dĩ nhiên sau đó ăn ngay một cái tát lật mặt…

Và từ đó, thêm chín năm nữa, tôi vẫn là thằng con trai còn "zin"!

19 tuổi, tính ra là chưa có một mảnh tình vắt vai. Đã thế càng lớn càng "khả ái", nên con gái chỉ coi tôi là bạn bè "chí cốt". Thậm chí nhiều khi còn hồn nhiên thay đồ trước mặt làm tôi "phọt" cả máu mũi.

Tại ai cũng nghĩ tôi là gay mà. Thôi thì, bị nghi ngờ là "đồng chí" cũng có cái lợi của nó.

Nhưng cái tôi quan tâm không phải là chuyện bị hiểu nhầm về giới tính, mà là, tôi đã bắt đầu thích một cô gái rồi.

"Nè, cái này đẹp không Phong?" Cô ấy gọi hồn tôi trở về thân xác.

"Nghĩ cái gì đó?" Cô véo tai tôi đau điếng, "Nói thật lòng đi."

Ách, nói thật lòng, chẳng lẽ muốn tôi tự đào hố chôn mình sao?

"Ờ thì… cái này hơi… hở hang thì phải." Tôi liếc nhìn chỗ "lồi lồi" của cô ấy, không khỏi nuốt "ực" một cái.

"Cũng đâu có gì hở lắm?" Cô ấy nhíu mày, lại tự ngắm mình trong gương, "Hay là Phong cũng thử cái áo này xem?"

Đúng vậy, vấn đề là, nàng cũng nghĩ tôi là GAY!

"A, ở đây ngột ngạt quá, tớ ra ngoài chút xíu." Mỗi lần như vậy, tôi đều phải kiếm cớ chuồn cho lẹ, "... Chắc là họ quên bật máy lạnh ha..."

Diệu Linh cũng không nghi ngờ gì, chỉ gật gù rồi lại ngắm nghía lựa chọn quần áo.

Ông tổ nhà nó, tôi phải làm sao đây?

Thật ra, tôi cũng muốn nói lắm, là tôi không phải "dân gay". Nhưng khổ nỗi, nàng sẽ không còn chơi với tôi nữa nếu tôi nói ra điều này :canny:

Vì chính xác là, khi bước vào đại học, Diệu Linh đã là một hot girl rồi. Từ ngoại hình, đến gương mặt, rồi tính cách… đều "chuẩn" một tiểu thư con nhà giàu. Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi so với cô ấy, như ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt vậy.

Nhà tôi thì nghèo, bố mẹ bỏ nhau từ sớm, hai mẹ con tôi dựa vào cái nhà trọ ọp ẹp cho thuê hàng tháng mà kiếm sống. Chuyện này khiến tôi hơi tự ti, thậm chí còn không muốn nhắc đến ba mình nữa. Với tôi, ông ấy không tồn tại.

Lớp có hơn hai mươi mấy thằng con trai cao to lực lưỡng, mỗi tôi là thuộc dạng dong dỏng, gầy gầy. Và Diệu Linh cũng chẳng thèm liếc mắt đến đứa con trai nào chủ động tán tỉnh, mở miệng ra chỉ nói chuyện với con gái thôi. Nên không ít người bảo cô ấy là hot girl nhưng "chảnh chọe".

Và chỉ khi mọi người đồn ầm lên rằng tôi là Gay, cô ấy mới hứng thú trò chuyện với tôi. 100% coi tôi là gay "xịn", Diệu Linh đối xử với tôi như thể tôi là em gái của cô ấy vậy :sosad:

Làm thế nào, tôi là một thằng con trai mà :aboom:

Cứ như vậy, đến bao giờ tôi mới nói được rằng, tôi thích cô ấy đây?

"Này Hoàng Vũ Phong, cậu còn muốn ngồi "thất thần" nữa à?" Diệu Linh xách lủng lẳng mấy túi đồ trên tay, tất tần tật quăng hết cho tôi, "Xách cho tiểu thư đây, bổn cung sẽ cho ngươi được nếm thử tay nghề của đầu bếp có 1 không 2 nhé."

Tôi méo mặt, còn biết nói gì hơn?

Thế là lại đóng thật tốt vai một "cô em" ngoan ngoãn lẽo đẽo đi đằng sau bà chị hot girl.

"Nè…" Diệu Linh tươi cười nhìn chằm chằm vào đĩa cơm của tôi.

Tôi nuốt nước miếng, hơi rợn da gà vì cái điệu cười quỷ dị đó, lắp bắp trả lời :"Dạ…?"

"ĂN HẾT RAU VÀO! MAU LÊN, ĐỂ THỪA ĐỪNG TRÁCH!"

Tôi quên chưa giới thiệu, ngoài mặt là một hot girl ngoan hiền, nhưng đối với tôi thì lại như "sư tử Hà Đông" :sosad:

Đúng vậy, người ta hay gọi những cô gái như thế là "bà chằn" đấy!

Tôi khổ sở nhìn đống salad rau hỗn hợp, trông như cám lợn. Nhưng trước ánh mắt đầy "hình viên đạn" của Diệu Linh, tôi đành ngậm ngùi đưa vào miệng nuốt chửng.

Ọe, chết mất tôi!

Đề xuất Voz: 5 Năm 1 Cái Kết
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN