Logo
Trang chủ

Chương 2

Đọc to

Hôm nay Diệu Linh rủ tôi đến nhà chơi, chính là muốn tự mình nấu ăn một bữa. Tôi cực kỳ cao hứng, dậy từ sớm ngắm nghía mình trước gương. Sau một hồi vẫn thấy chẳng khác quái gì ngày thường, thế nên tặc lưỡi phóng xe tới chung cư của cô ấy.

Mới năm nhất đại học mà Diệu Linh đã được ba mẹ cho ra ở riêng, chả bù cho tôi, mười chín năm vẫn còn bám rịt lấy mẹ. Nhiều lúc thấy xấu hổ, nhưng rồi lại tự an ủi động viên bản thân, sau này rồi sẽ thành ông to, sẽ mua cho mẹ vài cái biệt thự đựng quần áo cho đỡ.

Nằm dài trên ghế salon, tôi mở mấy bộ phim siêu nhân ra xem. Được thôi, dù đã là sinh viên nhưng tôi vẫn khoái món này lắm. Có những lúc còn ảo tưởng sức mạnh rằng mình là siêu nhân đỏ, cầm trịch mấy đứa còn lại đi giết yêu quái. Nhưng mà kể mà yêu quái xinh như mấy nàng trong phim "Tây Du Ký" thì có đánh chết tôi cũng phải rước một em về rinh mà xài dần dần.

"Vũ Phong, lại đây." Diệu Linh đang loay hoay trong bếp, vẫy vẫy tay dụ tôi vào.

Cái kiểu gọi như gọi bé cưng này tôi cũng quen rồi, nên bất chấp sĩ diện của một thằng đàn ông, tôi lon ton chạy đến bên cạnh cô ấy. :canny:

"Nếm thử đi." Cô ấy chỉ vào cái chảo đang nóng hầm hập trên bếp.

Đúng là đầu độc, thật sự muốn giết người!

Tôi méo mặt nhìn cái chảo trứng chiên, thầm than khổ sở. Trứng với ngải cứu tôi đã từng ăn nhiều lần rồi, nhưng món trứng chiên rau muống thì đây là lần đầu được chiêm ngưỡng đấy :waaaht:. Thái nhỏ ra đã đành, đằng này Diệu Linh còn để cả sợi rau muống dài thồ lồ trong chảo trứng. Thật muốn cắn lưỡi tự tử luôn mà.

"Diệu Linh..." Tôi ấp úng gọi, rồi chỉ tay vào cái cục đen đen trên chảo, "Thứ này là gì thế?"

Cô ấy nhìn nhìn vài phút, rồi "À" một cái, thản nhiên trả lời: "Bữa trước ăn cá kho còn thừa, hôm nay tớ đổ luôn vào cho tiện."

Oắt đờ phắc? Đây là cái kiểu nấu ăn gì vậy? :shot:

"Nào, nếm thử đi. Mùi vị không tồi đâu." Diệu Linh lấy đũa, chọc chọc vào cái đống đấy.

Ừ, nếu thứ này mà đem cho lợn ăn thì còn có thể nói là mùi vị không tồi. Còn để mà người ăn thì chắc vào viện mà cấp cứu.

"Hay... hay chúng ta gọi pizza về ăn nhé!" Tôi cười cười, cố gắng lảng sang chuyện khác. Trời Phật ơi, con chưa muốn hy sinh.

"Không được, tớ nấu cơm rồi." Diệu Linh quả quyết, "Mau thử đi."

"À, hôm nay tớ chưa có đói lắm." Tôi định đánh bài chuồn nhưng...

"HOÀNG VŨ PHONG!"

Ma chú, đích xác là ma chú. :sosad:

Cuối cùng sau một hồi trốn tránh, tôi lại phải xuống nước mà nếm thử cái món hỗn hợp kia. Không cần nói thì cũng biết rồi, mùi vị nó thực sự rất tởm lợm! Cơ mặt tôi giật giật, cố gắng nở một nụ cười méo mó với Diệu Linh.

Đúng vậy, 'Yêu là chết trong lòng một ít'. Ôi, cái dạ dày của tôi muốn ộc hết ra cái thứ này rồi.

Sau hơn một tiếng chật vật với bữa ăn kinh hoàng, tôi lại phải đối mặt với một điều khủng khiếp khác nữa.

"Cởi áo ra mau!" Diệu Linh ngồi trên giường, hướng tôi mà ra lệnh.

Hấp... hấp diêm giữa ban ngày... Bớ làng nước ơi cứu tôi.

"Ổn, vẫn ổn mà." Tôi xoa xoa mấy cái vết dầu mỡ đen xì trên áo lúc rửa bát bị vô tình dây bẩn, cười đau đớn, "Cái này... rất thơm tho."

Thật sự buồn nôn vì cái mùi thức ăn mà Diệu Linh chế tạo ban nãy.

"Cởi ra nhanh!" Vẫn là cái giọng ra lệnh đó.

Nếu người con gái bạn thích yêu cầu bạn cởi áo trước mặt cô ấy, thì bạn sẽ phản ứng như thế nào?

Tôi đứng ì ra trước cửa phòng của Diệu Linh, khuôn mặt đỏ bừng của tôi trông thấy rõ so với làn da trắng dưới cổ. Nhìn cô gái đang chuẩn bị lên cơn bực tức, tôi không khỏi than thầm số tôi sao khổ thế. Nếu biết tôi là zai thẳng, liệu cô ấy có sút vào đít tôi lăn như một quả bóng trên sân cỏ hay không?

"Đến đây." Diệu Linh vỗ vỗ xuống giường, ý bảo tôi đến ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Chính là, tôi vẫn đứng chết chân ở cửa.

"HOÀNG VŨ PHONG."

Ước gì tôi có thể bật lại Diệu Linh như đối với mấy thằng bạn thì tốt quá. Nhưng chẳng hiểu sao, cứ mỗi lần cô ấy gắt tên của tôi là sống lưng tôi lại một trận ớn lạnh, tay chân thuận theo lời cô ấy mà nghe răm rắp.

Đề xuất Voz: Vừa thoát khỏi căn nhà có quỷ
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN