Logo
Trang chủ

Chương 20

Đọc to

~o0o~

Cuối cùng tôi cũng hiểu ý nghĩa của tôi trong vụ tỏ tình của Mạnh Quân mấy ngày trước. Thằng khốn bảo tôi rằng, nó thấy an ổn hơn nếu có cái mặt của tôi tại đó, ít ra nó sẽ giữ được chút bình tĩnh. Tôi thầm rủa, con mẹ nó, mày vứt xe ở gần trường ông, rồi hôm nay bắt ông mang xe tới trường mày. Nghĩ thế, tôi mang một bụng tức anh ách mà rồ ga phi như điên. Nếu bị cảnh sát tóm được, cùng lắm tôi sẽ giao nộp xe của nó. Chúng tôi là bạn tốt mà.

Tôi rẽ vào con hẻm đi tắt tới trường Mạnh Quân mà một lần nó chỉ cho tôi. Khi đi sắp hết nửa đoạn đường, bỗng dưng tôi thấy một đám nhốn nháo dăm, sáu thằng thanh niên ở phía trước. Mẹ chúng nó, tụ tập thì chọn chỗ nào rộng rộng, lại rúc đít vào chắn lối người ta đi. Tôi đành giảm tốc độ, tiến gần đến bọn chúng.

Nghe thoáng thoáng bên tai tiếng một thằng vang lên: “Mày chán sống rồi đúng không thằng chó? Chúng mày, đánh”.

Đệch, đích thị là định choảng nhau rồi.

Nhưng bất ngờ nhất là khi nghe được giọng nói quen thuộc: “Mày là thằng hèn!”.

Tôi còn lạ gì nữa, thằng bạn thân nối khố của tôi đấy.

Tôi còn chưa kịp ngạc nhiên, đã thấy mấy thằng thanh niên kia lao vào đánh túi bụi Mạnh Quân.

Mẹ kiếp, chúng mày dám? Tôi không nghĩ ngợi gì nữa. Huynh đệ của mình trước mặt mình bị một nhóm khác đánh hội đồng, tôi làm sao để yên được.

Máu nóng sôi lên, tôi quẳng luôn xe sang một bên, nhảy vào đạp một thằng gần mình nhất. Hình như hơi bất ngờ vì sự có mặt của tôi, thằng đại ca nhóm kia nhếch miệng: “Quân à, Quân à, mày nhờ ai không nhờ, lại kêu một thằng ẻo lả đến giúp. Mày đúng là mất khôn rồi con ạ. Anh em, đánh chết con mẹ chúng nó cho tao”.

Đù má, nói ông tổ mày cái gì cơ? Đàn bà á? Đệch, được rồi, chúng mày hôm nay xác định đi.

Tôi bất cần thằng bạn đang níu vào áo mình cản lại, lập tức vung đấm cho một thằng vừa định lao vào choảng chúng tôi. Mẹ mày, tưởng tao dễ chơi sao. Hôm nay ông thông bằng hết chúng mày. Thế là tao lao lên, một cước đá trúng bụng một thằng, sau đó né được cú đáp của một tên khác, tôi lập tức cúi người gạt chân kẻ đang chạy đến phía tôi, sau đó không kiêng nể mà đá mấy cái vào mông đít nó.

Hình như thấy tôi bắt đầu bị vây kín, Mạnh Quân cũng nóng máu lên. Nó lao vào ngay khi tôi vừa bị một đứa đấm vào mặt. Đệch mợ, giờ mày mới tới à? Bố chảy máu mũi rồi đấy thằng khốn nạn.

Hai thằng cứ thế đánh nhau tơi bời khói lửa, thậm chí tôi còn thấy càng đánh mình càng hăng lên, lại chẳng còn thấy tí đau nào. Tôi tung mình đạp vào mặt một thằng, khiến nó đau đớn ngã ra đất ăn vạ. Có ngon đứng dậy choảng tiếp, mày nghĩ ăn ông mày dễ lắm à. Tôi đang định ác ý đạp thêm một cái nữa vào thằng kia thì tên đại ca bất ngờ chuyển mục tiêu từ Mạnh Quân sang tôi. Nó giáng vào bụng tôi một cú đau nổ đom đóm mắt.

Tôi choáng váng, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn, bèn nôn ra một ngụm máu. Mẹ kiếp, bố đau rồi đấy. Nếu mày làm ông hộc máu, ông cho mày tiệt đường con cháu về sau.

Nghĩ là làm, tôi giận dữ xoay người, đạp thẳng vào bộ hạ của thằng đại ca. Nó đau đớn ôm của quý, rồi ngã lăn ra đất dãy dụa. Vừa lúc tôi đang định tương thêm vài phát nữa, Mạnh Quân đã kéo tay tôi bảo: “Đi mau mày, công an phường tới. Bị bắt là chết dở”.

Đến vãi cả đúng lúc. Tôi kìm lại cơn bực mình, mau chóng nhảy lên phía sau xe của Mạnh Quân. Nó rồ ga phóng thẳng ra khỏi ngoài con hẻm.

“Đệch mợ, mẹ tao mà nhìn thấy cái mặt này, chắc chắn sẽ lấy chổi quét tao ra khỏi nhà”. Tôi nắn nắn lên mấy vết tím bầm sưng húp trên mặt mình, thầm chửi rủa một trận.

Thằng bạn tôi rút vài lọ cồn từ hộp cứu thương trên tường nhà nó, quăng qua cho tôi. Đau đến nỗi ê ẩm mình mẩy, tôi chẳng buồn động đậy.

“Mẹ, lần đầu tao thấy mày hăng máu thế đấy”. Thằng khốn kia còn cười cười, “Nhìn mày tưởng dễ bắt nạt hóa ra đếch phải dạng vừa”.

“Phí lời, không phải vì mày thì bố cũng chẳng liều mạng đâu”.

Đúng rồi, hai thằng một lúc đấu lại năm, sáu đứa đô con, chắc chỉ có hai đứa ngu bọn tôi thôi.

“Biết rồi, cảm ơn, cảm ơn”. Nó cười hề hề, đem cồn vào bông băng mà dí lên vết thương của tôi. Đau vãi chưởng, tôi mặt nhăn như cái đít khỉ.

Như sực nhớ ra, tôi nhìn Mạnh Quân mà hỏi: “Mà sao mấy thằng đó chúng nó lại hội đồng mày?”.

Thằng bạn tôi thở dài, nó nằm lăn ra giường, mắt nhìn lên trần nhà mà báo cáo: “Thằng đó, nó là đứa theo đuổi Hiền Anh, nhưng không được cô ấy đáp lại. Biết tao đã thành bạn trai cô ấy, nó bèn gây với tao”.

Tình huống quái gì đây?

“Cho nên, hôm nay nó nói nếu tao không ra gặp, thì sẽ vào tận nơi gây sự. Tao định một lần giải quyết cho xong, ai ngờ nó lôi đàn em đánh tao. Cũng may là thằng khốn nhà mày có mặt kịp thời, không giờ tao hai quả cà cũng chẳng còn trên người đâu”. Nó lại cười hềnh hệch.

Tôi trợn mắt. Thằng này nó ngu thật hay giả thế? Còn tự dẫn mình đi nạp mạng nữa. Tôi bực mình nói: “Thế bây giờ không có tao mà chúng nó tìm mày tiếp thì như nào?”.

Mạnh Quân nhìn tôi, nó nghiêm túc: “Tao nghĩ chắc phải nói chuyện tử tế một lần”.

Bố lại cắn cho mày một phát bây giờ chứ lại thằng ngu.

“Hôm nay nó bị tao với mày đánh cho như chó, mày nghĩ nó sẽ chịu nói chuyện tử tế và để mày yên ổn với Hiền Anh à?”. Tôi hung dữ, văng nước miếng tùm lum

“Đệch, mày từ thằng thanh niên nho nhã thành thằng chợ búa từ lúc nào thế?”. Mạnh Quân nhíu mày, nó chép miệng: “Thôi tính sau, giờ lo xử mấy cái vết thương này đã. Mẹ, chúng nó đánh đau vãi”.

Mày thì không đánh chúng nó đau chắc?

Tôi lúc này mới nhận ra, người mình thật giống với một tên du côn. Khắp người chỗ nào chỗ nấy đều xước xát, tím bầm dập. Quần áo thì bẩn rách khỏi chê. Thôi, kiểu này chắc tôi chết với mẹ tôi thật rồi.

Lê cái thân ê ẩm vào phòng tắm, tôi thầm tính toán chuyện sẽ nói gì với mẹ.

Đúng là dạo này, số tôi đen như con cầy thui.

Đề xuất Bí Ẩn: Nam Hải Quy Khư - Ma Thổi Đèn
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN