Logo
Trang chủ

Chương 3

Đọc to

Như lúc này đây, tôi sợ hãi lột phăng cái áo phông trên người mình, dơ ra trước mặt Diệu Linh: "Dạ rồi ạ!"

Tốt nhất đừng ai thấy cảnh này, mất mặt gần chết.

"Ngoan." Cô ấy mỉm cười, cầm lấy chiếc áo trong tay tôi, "Vũ Phong, da trắng mịn như con gái vậy đó."

"Ha ha ha." Tôi còn biết nói gì hơn là bật ra tràng cười vô duyên nhất có thể?

Diệu Linh đứng dậy, mở tủ quần áo lục lọi một hồi, sau đó lôi ra một chiếc áo màu hồng có hình trái tim ở ngực, đưa nó cho tôi. Cô ấy nói: "Nhanh mặc vào."

Mặc vào? Đùa sao? Tôi có nghe nhầm không? :sweat::sweat:

"Chê sao? Cái áo đó là áo rộng nhất của tớ rồi." Diệu Linh nhíu mày, dơ áo ướm trước người tôi.

Dù tôi thuộc tuýp con trai gầy gầy, nhưng tôi vẫn cao lớn hơn Diệu Linh gấp một phẩy năm lần. Cho nên khi đứng cạnh cô ấy, tôi vẫn có một chút khá tự tin. Ít ra so với người mình thích, tôi vẫn to con chán.

Nhưng mà tình cảm chỉ từ phía của tôi.

"Cái này... không thích hợp." Tôi không muốn, không muốn đâu. Bị nghĩ là gay, nhưng ít nhất gay cũng không mặc đồ con gái mà.

"Mặc vào nhanh." Lại thêm một lần gằn giọng.

Đem bao nhiêu ấm ức với tự ti nuốt xuống, tôi tự nhủ mình là con trai thì nhất định phải nhường nhịn người con gái mà mình thích. Thế là tôi xấu hổ chòng chiếc áo qua cổ, mặc lên người.

Mẹ ơi, con muốn độn thổ!

"Ố ồ, hợp quá. Chả nhẽ cho Vũ Phong cái áo này luôn?" Diệu Linh trầm trồ, không thèm để ý đến cái mặt đã nổi vân đen của tôi.

"Thôi thôi, mặc lúc này thôi được rồi." Tôi lập tức dập tắt ý định điên rồ của cô ấy.

Sau một hồi đôi co, cuối cùng cô nàng cũng chịu để cho tôi yên ổn. Chúng tôi nằm dài trên chiếc giường rộng rãi của cô ấy, tha hồ mà lăn qua lăn lại, rồi mở phim ma ra coi.

Nếu mà Diệu Linh chịu để cho tôi yên bình quá mười phút, thì chắc chắn tôi sẽ không bị người ta nghi ngờ là gay nữa. Thế nên, mới được bảy phút, cô ấy đã nhìn tôi chòng chọc, rồi cất tiếng hỏi: "Cậu có người yêu chưa? Ý tớ là, đã để ý anh chàng nào chưa vậy?"

Thực sự muốn đem số nước ngọt đang ngậm trong miệng mà phun đầy vào người đang ngồi bên cạnh. Tôi hơi nhếch miệng, thật muốn đập đầu xuống đất vài cái: "Chưa. Tớ chưa..."

"Thật tốt quá!" Diệu Linh thở dài rồi cười tít mắt.

Tốt? Ý của cô ấy là gì vậy? Tôi nhíu mày, băn khoăn nhìn Diệu Linh.

"Cậu có muốn tớ nhét bỏng ngô vào mũi không?" Thấy tôi nhìn chằm chằm, Diệu Linh thản nhiên dọa dẫm.

Tôi lập tức xoay đầu hướng về phía màn hình tivi. Được thôi, cô ấy có thể nhìn tôi chằm chằm, nhưng nếu tôi nhìn sẽ bị nhét bỏng ngô vào mũi.

Sao tôi yêu mà cứ nơm nớp sợ hãi thế này hả giời? Tôi không khỏi tự than thân oán phận.

Đề xuất Voz: Đợi em đến tháng 13
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN