Logo
Trang chủ

Chương 22

Đọc to

"Phong gay, mày bị cái bếch gì thế?" Vừa nhìn thấy tôi, đồng chí bí thư đã nhíu mày mà chỉ chỉ.

Ây dà, để tao yên ổn một hôm đi. Chúng mày không thấy nhìn tao đáng thương lắm à?

"Mày có đúng thằng Phong gay không thế?" Lại một thằng cám lợn khác lên tiếng ngờ vực hỏi.

Bố mày đích xác là Vũ Phong, nhưng không có gay:amazed:. Chỉ là hôm nay tao đeo thêm cái kính thầy bói, đeo một cái khẩu trang màu đen và đội cái mũ mò được dưới gầm giường đến lớp thôi, sao chúng mày cứ nhìn tao như người ngoài hành tinh thế?

Tôi lặng lẽ ngồi xuống ghế, mặc kệ những ánh mắt nhìn mình kì quặc, hắng giọng rồi giả vờ nói: "Hôm nay tao lên sởi, chúng mày tránh xa tao ra một tí."

Lập tức, chúng nó tránh xa tôi mấy chục thước. Mẹ tiên sư mấy thằng khốn, bạn với chả bè.:ah:

Tôi để mấy quyển vở lên mặt bàn, thầm thở dài tức anh ách. Cũng may trời mùa thu nên cũng không nóng nực, tôi mặc áo sơ mi dài tay thắt nút lên tận cổ để che đậy vết tích của vụ đánh nhau hôm trước. Từ bé đến giờ, hôm qua là lần đầu tôi với Mạnh Quân đánh nhau to đến thế. Lúc trước cũng chỉ bắt nạt mấy đứa trong xóm thôi, chứ cũng chả phải đánh chém gì cả. Quả này mà để mọi người biết, chắc chắn tôi sẽ trở thành chủ đề hot trong cũng như ngoài lớp mất.

Cuối cùng thì Diệu Linh cũng đến lớp. Cô ấy ngó nghiêng khắp nơi, chắc là để tìm tôi rồi. Tôi thầm than khổ, nếu cô ấy biết tôi vừa đi đánh nhau như trẻ con, chắc chắn hình tượng zai ngoan trong mắt cô ấy sẽ sụp đổ cái rầm. Thế là tôi cúi thấp đầu, ráng đừng để lọt vào tầm ngắm của Diệu Linh.

Nhưng mà có đánh chết thì cũng chẳng ai ngu mà không nhận ra có một thằng như sát thủ bịt mặt ngồi rúm ró ở góc lớp. Cảm nhận được cái nhìn như cháy xém da đầu mình, tôi đành phải ngẩng mặt lên vẫy vẫy tay với Diệu Linh một cái. Chỉ thấy cô ấy nhíu mày nhìn tôi khó hiểu, rồi quay lưng đi lên phía trên ngồi.

Tôi thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng chính mình không thể ngờ trước được, trước giông bão trời luôn yên bình.

Diệu Linh giật phắt cái khẩu trang trên miệng tôi, lạnh lùng chỉ vào mấy vết rách nơi khóe miệng: "Đây là lên sởi à? Cậu tưởng đeo cái giọ mõm này vào là xong à? Còn cái kính này nữa..." Nói rồi, cô ấy lại hung hăng cướp luôn cái kính thầy bói trên mắt tôi.

Được thôi, là tôi che đậy không tốt chứ không phải mắt cô ấy tinh hơn cờ hó.:sosad:

Tôi gãi gãi đầu, vội vàng giải thích: "Hôm qua bất cẩn đi xe ngã đập mặt xuống cống rãnh. Không sao, không sao."

Cô ấy quay lưng, không thèm nhìn tới tôi nữa, lại giở cái giọng đanh đá chanh chua ra: "Cậu tưởng tớ tin à?"

Đương nhiên là không tin rồi.

Tôi cười cười. Nổi giận như vậy chắc là lo cho tôi lắm. Bỗng dưng trong lòng ngập tràn ấm áp.

"Còn đứng ì ra đấy à?" Diệu Linh phát tiết, quát nạt.

"Tới liền."

Tôi mang một bụng vui vẻ mà cười toe toét chạy theo sau cô ấy.

Chính là, tôi đã biết cô ấy sẽ không bỏ qua cho tôi dễ dàng như vậy, chỉ là, không ngờ...

"Cởi luôn quần ra." Diệu Linh trừng mắt nhìn tôi.:waaaht:

Ách, cô ấy có biết tôi là con trai không thế:cry:? Tôi sống chết lắc đầu, cởi áo là quá lắm rồi. Nếu không phải vì cô ấy quát nạt, tôi sẽ trốn về với mẹ ngay chứ chẳng dại mà vác thân tới nhà cô ấy mà bị bắt lột đồ.

"Vũ Phong, cậu đánh nhau với ai?" Cô ấy nhìn những vết bầm trên người tôi, mặt mày xám xịt.

Đề xuất Voz: Cứu gái đụng xe và câu chuyện tình buồn
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN