Logo
Trang chủ

Chương 21

Đọc to

Tối muộn, tôi mới dám rón rén vác mặt về nhà :sweat:. Lén lút mở cửa, tôi tá hỏa thấy mẹ vẫn ngồi ở phòng khách xem ti vi. Thở dài một tiếng, tôi lê cái thân ê ẩm vào, lí nhí: "Con chào mẹ."

Mẹ giật mình, hình như định quay ra mắng, nhưng thấy cái mặt bầm dập của tôi thì sững người.

Chết toi tôi rồi.:sosad:

Ngay sau đó, một trận cuồng phong táp thẳng vào tai: "Thằng ranh này, mẹ nuôi mày lớn để làm người tử tế, chứ có nuôi mày để mày đi đánh nhau đâu hả?"

Nói rồi, mẹ đứng dậy, vớ cái chổi quét nhà ngay gần đó :surrender:. Biết ngay mà, có sai đâu. Thế là tôi vội vàng trốn biệt sau cái ghế, thò mặt ra nói: "Ai bảo mẹ là con đánh nhau chứ? Hôm nay con ngã xe đấy. Không thương thì thôi mà còn định đánh thêm."

"Mày nghĩ mày nói thế là mẹ tin à?" Mẹ khua chổi về phía tôi, quát: "Thằng mất dạy, mày đánh nhau với ai, hả?"

Tôi né cái cán chổi, trèo hẳn lên ghế, một mình diễn tuồng như cơm bữa với mẹ: "Mẹ chỉ tin mấy bác hàng xóm thôi."

"Mày còn cãi nữa, mẹ đuổi mày ra khỏi nhà, xuống đây."

Vốn là mẹ chẳng bao giờ đuổi được con ra khỏi nhà đâu.:shame:

"Mặt mũi mày như thế kia, không đánh nhau thì là cái gì?" Mẹ chỉ chỉ cái chổi lên mặt mũi tím bầm của tôi, trừng mắt quát.

"Là ngã đập mặt xuống đất đó." Tôi giả vờ cáu giận, "Thằng cha đi đằng sau phóng nhanh vượt ẩu, đâm trúng đít xe của con, làm con ngã dập mặt xuống cống rãnh. Mẹ ngửi đi, bây giờ vẫn còn thối um lên đây này. Còn chưa cho con đi tắm rửa?"

Mẹ nghệt ra một lúc, rồi hít hít ngửi ngửi, cuối cùng phán: "Ừ mày đúng là thối thật."

Con chỉ chém gió vậy thôi, sao mẹ nỡ nghĩ con là Nguyễn Văn Cứt mà bảo con thối thật chứ?:sosad:

Tôi đau khổ nhìn mẹ, thật muốn giơ cái nách thơm tho lên cho mẹ ngửi thử. Đã thấy mẹ vứt chổi xuống, thở dài rồi nói: "Lớn đầu rồi, đi với đứng chẳng để ý gì cả. Thôi lên tắm rửa đi rồi lấy thuốc bôi. Con với chả cái, mất dạy."

Dù mẹ cứ mắng liên tục, nhưng tôi biết mẹ thương tôi nhiều chứ. Thế là tôi nhảy phốc xuống, ôm mẹ một cái rồi bay lên nhà.

Tự dưng lại hết cả mệt mỏi, tôi thong thả tắm rửa, còn ngâm nga vài câu hát nữa. Nhưng đến lúc nhìn mình trong gương, tôi giật mình. Cái đệch, sao bọn khốn cứ nhằm vào mặt tôi mà đấm thế? Mai đi học tôi phải làm sao đây?

Diệu Linh mà thấy, cô ấy sẽ nói gì không biết?

Hay mai dùng phấn trang điểm của mẹ đậy lại nhỉ? Nhưng thực sự tôi tởm lợm mấy cái gì mà chát chát lên người. Thế là nhất quyết lắc đầu, tôi không thể đậy được mấy cái vết tím bầm này bằng phấn.

Nghĩ ngợi một hồi, rốt cuộc, tôi cũng có cách.

Đề xuất Bí Ẩn: Thần Thánh La Mã Đế Quốc
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN