Logo
Trang chủ

Chương 23

Đọc to

"Là... là ngã xuống cống... rồi bị xe đổ lên người..." Cái lí do này quả thực quá ngu xi.

"Nói thật nhanh lên." Diệu Linh lạnh giọng, "Không tớ lột quần ném cậu xuống dưới kia đấy."

Ôi mẹ ơi, ma nữ hiện hình. Tôi dở khóc dở cười cố nhích từng chút một ra phía cửa. Không ngờ Diệu Linh nhanh hơn một bước, chộp lấy cái quần tôi mà giữ lại.

"Có khai không?" Diệu Linh cắn một phát vào tay tôi.

Thật không ngờ cô ấy lại dùng chiêu này, tôi kêu la oai oái. Nhưng càng thấy tôi kêu đau, Diệu Linh lại càng dồn sức mà cắn. Trời phật phù hộ, sư tử đớp tôi.

"Có, tớ nói, tớ nói..." Tôi rống lên, "... Đau, cậu cắn đau quá đi mất."

Lúc này, cô ấy mới buông tôi ra. Tôi lập tức thổi phù phù vào chỗ bị cắn. Mẹ ơi, in hằn cả hàm răng.

"Nói đi." Diệu Linh khoanh tay trước ngực, đứng nhìn tôi như một kẻ phạm tội.

Tôi thở dài, đành kể hết sự tình cho cô ấy nghe. Chính là tôi cũng bớt đi mấy chi tiết như là tôi lao vào đánh hăng nhất hội, hoặc chi tiết đạp vào mông đít một thằng dã man nhất có thể...

"... Chuyện là như thế. Thật ra cũng không có gì to tát." Tôi cười cười.

Lúc này cơ mặt của Diệu Linh mới giãn ra một chút. Cô ấy "hừ" một tiếng rồi ngồi xuống cạnh tôi: "Mau quay mặt ra đây."

Mặt mũi như phân, quay ra để cô ấy chửi cho to đầu à. Thế là, tôi vẫn giữ nguyên hướng nhìn phía trước, coi bộ chẳng khác nào thanh niên nghiêm túc vừa bị bọn đầu gấu cho ăn đòn.

Bỗng nhiên thấy trên mặt ấm ấm, hóa ra Diệu Linh đã mang bàn tay mềm mại mà xoa xoa lên mấy vết tím tím trên mặt tôi. Cô ấy nhíu mày, hình như không hề hài lòng tí nào. Tôi sợ cô ấy lại nổi giận, định né đầu tránh ra. Nhưng đã bị Diệu Linh giữ lại, tay cô ấy nhẹ lướt lên vết rách trên khóe môi tôi.

Tôi ngẩn người. Nếu như cứ được ngồi mãi bên cạnh nhau như thế này, thì thật bình yên, thật hạnh phúc.:sogood:

Nghĩ thế tôi cười ngớ ngẩn. Diệu Linh nhíu mày nhìn tôi khó hiểu. Rồi lại thấy bên má đau điếng, cô ấy lại dùng bạo lực rồi.

"Cười cái gì?" Diệu Linh ra sức mà nhéo má tôi, "Tớ còn chưa kiểm tra bên dưới, chả nhẽ muốn tớ lột quần cậu ra?"

Ách, lại nữa rồi. Thế là tôi không dám cợt nhả, ngồi nguyên vị trí cho cô ấy bôi thuốc.

Dù có đau thật, có xót thật đấy, nhưng mà trong lòng ấm áp lạ thường.

Tôi không nhịn được mà nhếch nhếch khóe môi.

Lần nữa, Diệu Linh nhìn tôi khó hiểu. Nhưng rồi cô ấy không xài bạo lực nữa mà thở dài: "Lần sau đừng có đánh nhau, nghe chưa? Nhỡ đâu có chuyện thì sao?"

Tôi mỉm cười không đáp.:sogood:

Ngoài kia, bầu trời cao cùng những đám mây bồng bềnh nhẹ trôi, tôi lại thả hồn mình mà phiêu du.

Đề xuất Voz: Truyện Ma Lai và Đi Câu
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN