Hôm nay chủ nhật đẹp trời, tôi quyết định đi kiếm việc làm. Chả là hôm qua mẹ chửi, bảo con trai lớn tướng rồi mà chả làm được gì đỡ đần. Suy nghĩ một hồi, tôi nhớ ra quán cà phê hôm trước thằng Mạnh Quân dắt bồ đi tỏ tình có dán thông báo tuyển nhân viên, thôi thì thử một phen, được thì tốt không thì tìm chỗ khác.
Tôi dựng xe gọn bên ngoài quán cà phê. Quán tên buồn cười dã man: BaBi Coffe. Cơ mà đồ uống thì tuyệt đỉnh. Nhớ đến cốc chocolate cookie hôm trước uống mà tôi nuốt ực một cái. Lò dò mang hồ sơ các kiểu bước vào quán, tôi đến thẳng quầy nói: "Chị có phải chủ quán không ạ? Em muốn xin việc."
Oh Fuck, đúng là mỹ nhân!
Cô gái ngước lên nhìn tôi, khuôn mặt lạnh lùng mang vẻ cao ngạo không tả nổi. Nhưng thực tế, khi cô ấy cười, mọi vẻ băng giá dường như tan biến: "Em vào trong phòng kia đợi chị một chút."
Tôi ngáo ngơ như nhi đồng mà gật đầu nghe lời, cố khép cái mồm lại để nước dãi đừng nhỏ ra. Đẹp thật sự, mà cũng thấy quen quen.
Tôi bỏ cảm giác nghi hoặc sang một bên, tiến vào căn phòng nhỏ phía trong. Ngồi xuống chiếc ghế sofa màu đen, tôi nhìn xung quanh. Quả là thiết kế có tính sáng tạo và thẩm mỹ. Tôi lại đem hồn mình phiêu du trong không gian mát lạnh tràn ngập mùi vani thoang thoảng.
"Em uống nước đi." Chị gái đặt cốc Mojito chanh leo xuống trước mặt tôi rồi cười nói, "Chị là Phạm Bình, em cứ gọi chị Bình cho thân thiết."
Tôi gật đầu, bê cốc nước lên uống thử. Ngon vãi, tỉnh cả người! Phê phê mất vài giây, tôi mới đặt tập hồ sơ trước mặt chị Bình, cười cười: "Em là Hoàng Vũ Phong ạ, hôm trước em thấy biển tuyển nhân viên phục vụ…"
Lúc này chị gái xinh đẹp đã cầm tập hồ sơ được tôi viết nắn nót cả tiếng đồng hồ.
"... Thật ra em cũng không có kinh nghiệm gì…" Tôi gãi đầu, "... đây là lần đầu tiên em đi xin việc nên…"
"Em được nhận." Chị Bình đặt tập hồ sơ xuống, mỉm cười, "Nhanh chóng sắp xếp lịch làm phù hợp với thời gian biểu của em."
Oắt đờ pháp? Cái gì? Bà chị này thậm chí còn chưa thèm mở ra xem, mà chỉ nhìn mỗi cái ảnh cười toe toét của tôi bên ngoài.
"Ơ, nhưng mà…" Tôi há hốc mồm miệng, trợn mắt lên nhìn cô gái trước mặt.
"Người quen cả mà." Bà chị nháy mắt.
Tôi khó hiểu nhíu mày. Cái bếch gì mà người quen? Tuy thấy chị ấy trông quen quen thật, nhưng mà tôi thề là tôi chưa gặp bao giờ mà.
Hay định lừa tôi bán đi nước ngoài?
Tôi cảnh giác hỏi: "Em chưa từng gặp chị, làm sao mà chị biết em?"
Phạm Bình không trả lời, chị ấy nhìn chằm chằm phía đằng sau của tôi, cười cười: "Người này, chắc là quen."
Tôi ngờ nghệch ngoái cổ lại phía sau, lập tức muốn đập đầu vào tường. Cái gã mồm thối lại còn mặt lạnh, chính là hắn chứ không sai, Phạm Bách.
Tôi trợn tròn mắt, chẳng biết nên chào hỏi thế nào. Đệch mợ, trái đất này quả nhiên tròn thật. Sao tôi lại không sớm nhận ra chứ? Hai chị em nhà này phải nói là cực kì giống nhau, đã thế lại cùng họ Phạm. Nếu biết trước tôi đã chẳng thèm vào đây mà xin việc.
"Lại gặp rồi."
Lần đầu tiên tôi nghe hắn mở miệng đấy. Không ngờ giọng của hắn cũng trầm ấm ra phết, đúng là ngu si mới không dùng mà cưa gái.
À tôi quên mất, hình như hắn là Gay.
Tôi bèn nở một nụ cười méo mó chào lại: "Ha ha, thật không ngờ."
Mẹ tiên sư, có nên đánh bài chuồn không? Lấy đại lí do gì đấy để thôi không làm việc nữa.
"Hai người nói chuyện đi, chị ra ngoài trông quán." Phạm Bình lại nháy mắt với tôi.
Đệch, sao nhìn chị nguy hiểm thế hả chị?
Hắn tiến lại, ngồi đối diện tôi. Bất giác phản xạ của con người lúc tính mạng bị đe dọa, tôi lấy tay che đít. Đệch mợ, tôi vẫn là zai tơ. Vẫn phong thái giống hôm trước, hắn nói: "Không hiểu Diệu Linh nghĩ gì mà lại giới thiệu cậu cho tôi nhỉ?"
Hừ, tôi cũng không hiểu vì sao cô ấy lại làm thế đây? Tôi hếch mũi, uống một ngụm nước.
"Tôi không phải là..." Không phải là người đồng tính.
"Tôi biết." Hắn lạnh nhạt đáp.
Tôi trố mắt. Mẹ kiếp, biết sao còn cố tình mà châm chọc tôi? Chẳng lẽ ném cái giầy này vào mặt hắn. À không được, giầy mẹ mới mua, ném xong mẹ lại lấy chổi quét ra khỏi nhà mất.
"Tôi là người đồng tính, đương nhiên nhìn là ra thôi." Hắn châm một điếu thuốc lá, "Chỉ là không hiểu, đối với cậu, Diệu Linh có ý nghĩa như thế nào."
Ý nghĩa thế nào sao? Tôi thần người. Cô ấy, là mối tình đầu…
Là người con gái đang nắm giữ trái tim của tôi…
Thấy tôi thất thần, Phạm Bách nhếch miệng cười: "Thích cô ấy à?"
Tôi cúi đầu không đáp. Còn nói gì được đây? Hắn nói trúng tim đen của tôi hết thảy rồi.
"Nếu đã thích thì ngay từ đầu đừng giả làm Gay để tiếp cận." Hắn lại nhả một hơi thuốc.
Bố khỉ, tôi ghét cái mùi khói thuốc ghê gớm.
"Tôi không cố ý…" Tôi thở dài, "Cô ấy luôn nghĩ rằng tôi là người đồng tính nên mới muốn chơi cùng tôi…"
Tự dưng thấy nhói nhói trong lòng. Cảm giác này đến thật chẳng đúng lúc.
"Nhưng giờ quá muộn rồi…" Hắn dí điếu thuốc vào trong gạt tàn, nhàn nhạt nhìn tôi, "... Nếu bây giờ cậu nói ra, con bé sẽ không tha thứ cho cậu đâu. Chính là, vì cậu đã lừa dối nó."
Không tha thứ sao? Mãi mãi phải không? Vì tôi là thằng lừa đảo…
Nói rồi hắn đứng lên, lạnh lùng xoay bước rời đi, cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Tôi cười buồn, cảm thấy chân tay mình như có luồng điện chạy qua khiến cho ê ẩm nhức mỏi. Thở dài, tôi cảm thấy đầu óc trống không. Nếu phát hiện ra mình bị lừa bởi người bạn thân nhất, cảm giác sẽ rất tồi tệ. Tôi biết, biết chứ!
Nhưng là vì, tôi yêu cô ấy, nhưng tôi không có địa vị, hoàn cảnh lại khó khăn. Làm sao khi tôi nói yêu, cô ấy có thể chấp nhận và ở bên tôi? Tôi biết là mình hèn nhát, nhưng chỉ là vì tôi muốn được ở cạnh cô ấy lâu thêm một chút nữa mà thôi.
Như vậy, chắc chắn là sai lầm phải không?
Tôi đứng dậy, thất thểu bước ra ngoài. Mỉm cười vô hồn mà chào chị chủ quán, tôi dắt xe xuống lòng đường.
Tôi cho xe chạy trong vô thức. Cứ đi mãi, đi mãi mà chẳng thấy lối về.
Tại sao, tương lai của tôi lại mịt mù đến như vậy chứ?
***
Đề xuất Voz: Chuyện tình Game thủ - My Love's Name