Tôi đã chết chưa?
Ủa sao tôi lại ở nhà thế này? Sao kì quặc vậy? Chẳng phải tôi vừa bị đánh một trận nhừ tử sao?
Đúng rồi, còn Diệu Linh đâu? Cô ấy bây giờ sao rồi? Tôi hốt hoảng tìm kiếm xung quanh hình bóng quen thuộc, nhưng lại càng kinh ngạc hơn khi thấy quang cảnh nhà mình như vừa bị ai đó bới lộn lung tung.
“Bỏ tay tao ra, con đàn bà đê tiện.” Tôi như không thể tin được vào mắt mình nữa. Bố tôi, ông ấy đang ở đây.
“Không, đấy là số tiền cuối cùng của nhà này rồi, ông đừng lấy đi nốt…” Mẹ tôi nước mắt dàn dụa, bà quỳ gối ôm chặt lấy bàn tay đang giữ tệp tiền cuối cùng của cả nhà tôi.
Khung cảnh này thật sự quen, hình như trong đời tôi đã từng trải qua rồi.
Bất ngờ bố tôi dơ bàn tay to lớn mà quạt vào má của mẹ. Tôi hốt hoảng vội chạy tới bên mẹ, đỡ mẹ tránh ra xa bố mà gắt lên: “Làm ơn để mẹ con tôi yên.”
Dường như không nhận thấy sự có mặt của tôi, ông ấy lại lao vào mẹ mà chửi bới đánh đập: “Mẹ con chó, mày có tiền mà mày giữ cho riêng mày. Tao hối hận khi lấy mày rồi sinh ra giống súc vật như mày đấy.”
Tôi lại ôm lấy mẹ chờ hứng đòn của bố. Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy. Không bao giờ!
Tôi nhắm mắt giữ chặt mẹ, để mẹ khóc những tiếng nức nở đến thống khổ trên vai. Nhưng có điều rất lạ, tại sao ông ấy còn chưa đánh tiếp?
Tôi chột dạ mở mắt, kinh ngạc khi hiện tại mình không còn ở nhà nữa, cũng chẳng thấy bố mẹ tôi đâu.
Tại sao vậy chứ?
Một màu trắng toát bao phủ trong không gian, hình như tôi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Khoan đã, lúc này bỗng dưng trên người tôi xuất hiện chằng chịt những vết thương. Rồi những vệt máu dài bắt đầu chảy xuống như giọt lệ. Tôi choáng váng, mình mẩy ê ẩm.
“Thằng khốn nạn, tỉnh lại đi.”
Tại sao tôi lại nghe được giọng nói của thằng Mạnh Quân cơ chứ? Đây là đâu.
Tôi sợ hãi nhìn quanh quất xung quanh, hòng tìm chỗ phát ra tiếng nói.
“Phong chó, thằng súc sinh, mày có nghe thấy tao gọi không?”
Bố mày đang nghe đây thằng ranh con. Đợi tao tìm được mày, tao thông mày bằng chết.
“Mày không tỉnh dậy, tao đánh rắm vào mặt mày đấy.”
Tôi giật nảy mình, hoảng hốt mở mắt. Thì ra chỉ là một cơn ác mộng.
Nhìn thấy trần nhà trắng toát cùng mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Toàn thân đau đớn đến tê dại, tôi đoán chắc chắn mình đang ở bệnh viện rồi.
“Ô mày tỉnh thật rồi này.” Lại cái giọng này, tôi ghét rồi đấy nhé, “Bác sĩ bác sĩ, thằng ôn con nó tỉnh rồi. Mau lại đây xem.”
Bởi tao vẫn còn biết được tốt nhất không nên ngủ khi thằng bạn thân mình còn thức. Ôi đệch mợ, đau vãi linh hồn tôi.
“Phong à…” Diệu Linh, là cô ấy, đúng rồi, “… cậu có thấy tớ không, có đau lắm không Phong?”
Tôi đưa ánh mắt đau nhức để nhìn một lượt xung quanh phòng. Ngoài Diệu Linh, Mạnh Quân, vị bác sĩ già còn có cả mẹ nữa.
Oắt đờ phắc? Cái gì? Mẹ cũng ở đây sao? Tôi tiêu rồi, thế nào mẹ cũng lấy chổi quét tôi ra khỏi nhà.
“Chị đừng lo, cũng may không có chấn thương nào quá nặng, chỉ cần nằm nghỉ một tuần sẽ đỡ.” Tôi nghe được giọng vị bác sĩ già nói, cũng thở phào một chút. Tôi còn tưởng mình bị tiêu đời đến nơi rồi.
Nhưng mà quả thực rất đau. Thậm chí muốn nở một nụ cười méo mó với Diệu Linh, tôi cũng không thể nào nhếch môi lên được. Chỉ biết đau lòng mà nhìn đôi mắt sưng húp của cô ấy. Hình như đã khóc nhiều lắm rồi.
“Thằng ranh, mày nghĩ mày là thần thánh hay sao mà có thể để cho chúng nó đánh mày như thế?” Tôi chột dạ, chết rồi. Lại thấy mẹ tôi đi đến bên cạnh giường, “Con với cái mất dạy, mày làm mẹ sợ lắm đấy.”
Thế rồi mẹ tôi khóc. Tự dưng tôi nhớ lại giấc mơ ban nãy, lại thấy có lỗi với mẹ nhiều, muốn ôm lấy bờ vai gầy đang run lên của mẹ mà xin lỗi. Nhưng chính là, tôi không thể nhích tay được một chút nào.
“May mà tao chưa đánh rắm vào mặt mày thật đấy.” Mạnh Quân dí cái mặt to lù lù lại gần tôi mà nói sang sảng, “Bố khỉ, trông mày xấu quá.”
Bố lại cắn cho mày mấy phát đấy thằng chó!
Đề xuất Tiên Hiệp: Thập Nhật Chung Yên (Dịch)