Nhưng nửa ngày tôi chỉ thốt ra một câu thực sự liên quan: “…Nước…” Tôi nghe giọng mình lạc hẳn đi, không biết có phải đứa nào đấm vào cổ tôi không nữa. Khát đến cháy cả cổ họng.
Diệu Linh vội vàng đi lấy nước cho tôi. Cô ấy đến bên tôi, nhẹ nhàng nâng cái đầu nặng nề đang quấn chằng chịt băng trắng của tôi lên một chút, rồi cho tôi uống từng ngụm nước nhỏ. Dù rằng rất mỏi và không thoải mái, nhưng mà bỗng dưng mọi đau đớn quanh người hoàn toàn biến mất, một dòng nước ấm áp bao phủ quanh tôi.
“Mày có muốn ăn gì không, để mẹ đi mua.” Mẹ tôi gạt nước mắt nơi khóe mắt, thở dài mà nói.
Tôi mấp máy môi, không sao thoát ra được cả lời nói. Con mẹ nó, lần này đúng là bị đánh thê thảm quá.
Thằng Quân lại lần nữa dí sát cái mặt nó vào tôi, sang sảng: “Cái gì, mày nói cái gì? To lên.”
Thằng chó điên này. Được rồi, chắc chỉ có nó hiểu tôi thôi.
Quả nhiên, sau khi tôi mấp máy cái miệng, thậm chí chẳng phát ra cái âm thanh nào, nó đã đứng phắt dậy, “À” một cái rồi nói: “Nó muốn ăn cháo quẩy, mà phải có cả ruốc nữa ý ạ, nếu cho một tí hành hoa vào thì càng ngon.”
Tôi hài lòng, cơ mặt giãn ra. Thằng khốn này cũng có lúc được việc.
Cả mẹ tôi và Diệu Linh đều kinh ngạc nhìn nó. Được thôi, vì nó hay quay tay gọi thánh hàng ngày mà, nên cái gì thằng ranh này chả biết.
Sau khi mẹ tôi ra ngoài, thằng Mạnh Quân cũng theo bác sĩ mà đi lấy cho tôi một chút thuốc cần thiết thì trong phòng chỉ còn lại mình tôi và Diệu Linh.
Cô ấy ngồi xuống bên tôi, cảm thấy bàn tay cô ấy đang vuốt ve nơi cánh tay chằng chịt ống truyền của tôi: “Cậu… thật tình, chẳng biết nói sao nữa…”
Tôi hơi nhếch nhếch méo cười ngờ nghệch, nhưng lại thấy nước mắt bắt đầu rơi trên mắt Diệu Linh. Lòng tôi lại tràn ngập đau đớn.
Đừng khóc có được không? Tớ xin lỗi, tớ không muốn lôi cậu vào chuyện như vậy…
“Sao lại không biết bảo vệ bản thân chứ?” Cô ấy thút thít, “Che trước mặt tớ làm gì? Để rồi bị chúng nó đánh đến mức này?”
Chỉ cần cậu không sao, tớ làm gì cũng có thể.
Cô ấy dịu dàng nhìn khuôn mặt như phân của tôi. Chỉ muốn quay đi thôi, chắc tôi xấu lắm.
“Cậu thật sự không giống như một người bạn thân của tớ… Mà có lẽ còn hơn cả thế nữa… Giống như, ruột thịt…”
Lòng tôi lại một mảng đau buồn.
Không sao, chỉ cần được ở bên cô ấy, là gì, tôi cũng chấp nhận.
Ngoài cửa sổ, những cơn gió thổi phần phật, như muốn mang những ưu sầu trong lòng tôi mà đi thật xa…
Đề xuất Voz: Tổng hợp các truyện ma em đã viết trên forum cho các thím tiện theo dõi