Logo
Trang chủ

Chương 30

Đọc to

Sau vài ngày nằm viện, cơ thể tôi đã có vẻ khá lên. Mặc dù vẫn còn hơi choáng váng nhưng cơn đau ê ẩm cũng đã dường như dứt rồi, tôi bèn năn nỉ mẹ cho xuất viện.

"Tao tát cho một cái lật mặt bây giờ." Mẹ tôi trợn mắt, "Có ngon mày cứ bước một bước khỏi đây đi."

Đó chính xác là mẹ tôi nói đấy.

Tôi chán nản nằm trên giường bệnh như một ông cụ mà mở báo ra xem. Xem qua xem lại vẫn là những gì mình đã đọc cả chục lần, tôi quăng luôn vào sọt rác, chống tay sau gáy mà nghĩ vẩn vơ.

Nghe thằng Mạnh Quân nói, sau khi choảng tôi một trận nhừ tử, đám côn đồ kia cũng bị gô cổ lên công an giải quyết. Nhưng chắc công an cũng sẽ chuyển về cho trường để trường giải quyết thôi, vì người nhà của tên đại ca kia là quan to chức lớn. Tôi chép miệng, hỏi thằng đó tên là gì, Mạnh Quân nói tên đại ca tên Nguyễn Hải Dương, chả biết bố mẹ nó thực sự làm cái gì mà có tiếng nói ghê gớm, bảo lãnh hết cả đàn em của hắn.

Haizzz, đúng là xã hội đồng tiền.

Mấy ngày nay cứ học xong là Diệu Linh lại ghé qua thăm tôi rồi tới tối muộn mới về nhà. Tôi cười bảo cô ấy không cần phải như vậy, sợ về muộn không an toàn, thì cô ấy sẽ trừng mắt lườm nguýt tôi một trận, sau đó dùng giọng chanh chúa đanh đá mà mắng tôi. Được thôi, tôi sẽ luôn là người chịu thua trước nếu không muốn làm cô ấy bực mình.

Hôm nay ba mẹ của Diệu Linh qua với cô ấy nên cô ấy không thể đến thăm tôi được. Tôi có điểm nhàm chán, mở tivi xem được một lát, thấy mắt mình đã bắt đầu díp lại. Tôi rất mau chóng tiến vào giấc mộng.

"Phong?..."

Tôi mơ màng nghe thấy tiếng gọi mình. Nhưng mà đôi mi tôi ngoan cố không chịu hé mở để nhìn người kia, tôi lại trở mình, tiếp tục thả hồn vào trong giấc ngủ tươi đẹp.

Cảm nhận được bên giường hơi lún lún, tôi biết người đó đã ngồi xuống bên tôi. Căn bản là tôi không biết người này là ai, chỉ thấy giọng nói này quen quen, chắc là của một người con gái đã gặp trước đó. Cơ mà tôi cực kì không thích ai phá bĩnh khi tôi ngủ, nó sẽ làm tôi cáu tiết rất xấu tính.

Hơi thở nóng hầm hập phà vào bên tai tôi nhột nhột, tôi nhíu mày quay mặt đi hướng khác. Mẹ kiếp, ngủ thêm một chút thôi mà. Thế là tôi nửa mê nửa tỉnh mà kéo cái chăn lên tận ngực, tiếp tục thiu thiu ngủ.

Yên một lúc không có động tĩnh gì, tôi nhẹ nhõm chắc mẩm mình đã được yên, môi không tự chủ mà nhếch nhếch lên như thằng ngủ mê, rồi lại ôm chăn sung sướng gặp ông Thần Ngủ.

Bỗng nhiên cảm thấy trên môi mình có cái gì đó ấm ấm mềm mềm, rồi có gì đó ẩm ướt cố tìm vào khoang miệng tôi mà lục lọi. Đệch mợ, trêu bố à? Tôi lười biếng cố trở mình, mà chính là lại bị giữ lại. Đến khi đã ngộp thở gần như muốn té xỉu, cơn bực mình cuối cùng cũng ép tôi mở mắt và tỉnh như con sáo.

Mở mắt rồi, tôi kinh hoảng đến mức chỉ ước mình chưa từng được sinh ra. Chính là, Bánh Bèo đang ở trước mặt tôi. Hơn thế, cô nàng còn đang…

Đúng rồi, mẹ ơi, là hôn. Nụ hôn đầu tiên của tôi lại bị Thu Hương cướp đi lúc ngủ. Nhục như chết!

Thế là tôi vội vàng đẩy cô nàng ra, lấy tay chùi thật sạch nước bọt trên miệng. Thật không thể hiểu nổi cô nàng này nghĩ gì nữa, tôi phát cáu : "Cậu làm cái gì thế?"

Cô gái mỉm cười, lại thản nhiên ngồi nhích lại tôi một chút : "Cậu biết thừa con gì?"

Tôi khó chịu ngồi nhích ra, bực mình nói : "Sao tự nhiên cậu lại làm thế chứ?"

"Vì tớ thích cậu."

Đề xuất Bí Ẩn: Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN