Buổi tối, sau khi dùng bữa xong với mẹ, tôi có chọc mẹ mấy câu rằng không biết ngày xưa mẹ xinh đẹp cỡ nào, mà sao bây giờ tôi đẹp trai thế. Mẹ thật thản nhiên trả lời: "Mẹ thấy mày xinh như con gái ý chứ."
Phản, phản hết rồi! Tôi tức muốn ói cả máu mà.
Sau khi đánh xong vài trận LOL, tôi tá hỏa phát hiện đã hơn mười một giờ tối rồi mà chưa thèm tắm. Cái chính, đó là cả tối chưa nhắn tin tới cho Diệu Linh. Thế là tôi hốt hoảng mở zalo, gửi vài cái icon đáng yêu hết sảy cho cô ấy. Tuy rằng đối với cô ấy, tôi là một... tiểu muội, nhưng Diệu Linh thực sự thích làm nũng tôi. Đó là điều làm tôi cảm thấy, đối với cô ấy thì tôi vẫn là một thằng con trai.
Lát sau thấy cô ấy lạnh lùng nhắn lại có một chữ: "Không." Tôi cười khổ. Cái này là ý gì đây?
Tôi bèn trả lời lại, cố gắng để cô ấy đừng bực mình: "Ban nãy mải chơi game quá, xin lỗi đại tiểu thư ạ ~.~ "
"Suốt ngày game. Lần sau chơi phải xin phép!" Đi cùng câu nói này là một icon giận dữ.
Tôi vâng vâng dạ dạ, chúc cô ấy ngủ ngon rồi đem theo điện thoại vào phòng tắm nghe nhạc. Dù biết là làm thế này dễ hỏng điện thoại, nhưng mà đây là thói quen rồi. Kể cả đi ị cũng phải cầm theo mà lướt web cả tiếng nữa. :sexy:
Đang ngâm nga theo giai điệu nhạc, chợt máy tôi rung lên bần bật, báo có cuộc gọi. Tôi vội vàng lau qua loa người rồi nghe máy. Tiếng "Alo" còn chưa kịp thốt ra, đã nghe tiếng thằng bạn thân oang oang bên tai: "Đang online forum thẩm du à?"
Cái đệch! Tôi cười đau khổ, sau đó cộc cằn đáp: "Bố mày đang tắm đấy thằng chó Quân."
Bên kia cười ha hả, rồi nói: "Chụp qua đây một tấm tao check hàng."
"Tao tắt máy đây." Cứ mỗi lần nói chuyện với thằng này là lại muốn bóp cho nó chết lòi mắt.
"Ê ê đừng vội, mấy hôm nữa đi cà phê đi, anh em cần tâm sự tuổi ô mai." Biết ngay là nếu tôi dọa dẫm nó sẽ thay giọng lập tức.
"Ờ, vậy ở đâu?" Tôi khịt khịt mũi.
"Chỗ cũ đê."
Được rồi, chỗ cũ của tôi với thằng khốn Mạnh Quân này thực sự là có rất nhiều. Thế là tôi lần nữa đốp chát nó mà hỏi lại địa điểm chính xác. Sau một hồi xác định được quán cà phê cần đến, tôi chửi nó vài câu rồi tắt máy luôn.
Nằm lăn lăn trên giường hồi lâu không ngủ được, tôi bèn đem điện thoại ra vào facebook. Mẹ tiên nhân, lũ bạn của tôi một ngày không gọi tôi là 3D (bê đê) thì nhất định không khép mồm được hay sao ấy. Trên trang cá nhân tôi đầy rẫy những lời châm chọc từ bọn này. Cơ mà tôi quen rồi, thuận theo chúng nó mà chê giễu lại, hoặc cùng lắm like vài phát rồi khinh bỉ không trả lời nữa.
Điều tôi quan tâm lúc này không phải lũ động rồ ấy, mà chính là lén lút vào trang cá nhân của Diệu Linh. Thường thì mỗi tối tôi sẽ ngồi xem một lượt ảnh của cô ấy, và tự cười cười một mình. Người ta nói yêu như vậy là bị cuồng rồi đấy. Tôi thấy không đúng đâu, mà tôi thần kinh con bà nó rồi.
Nhưng hôm nay, có một biến cố kinh thiên động địa mà bây giờ online tôi mới hay. Hóa ra, Diệu Linh đã lén lút chụp tấm ảnh tôi mặc cái áo hồng của cô ấy mà đăng lên facebook. Ối zời ơi, hơn năm trăm chín mươi ba lượt thích, và con số này sẽ không ngừng gia tăng. :aboom:
Lúc này đây, dù nằm ở trên giường, nhưng tôi thực muốn thu mình nhỏ lại mà nhảy vào bồn cầu trong nhà vệ sinh.
Mất mặt chết tôi.
Đề xuất Giới Thiệu: Lục Địa Linh Võ