Học tập trên lớp cũng được một thời gian, khi đã dần quen với môi trường đại học, cái tính bá đạo của Diệu Linh bắt đầu được cô ấy thể hiện rõ. :sweat::sweat:
Ví dụ như nếu tôi cố gắng đứng thật xa khỏi phòng vệ sinh nữ trong lúc chờ đợi Diệu Linh, cô ấy sẽ cười tươi như hoa mà hung hăng lôi kéo tôi vào cho bằng được. Thật sự nếu một thằng con trai bước chân vào nhà vệ sinh nữ, các bạn sẽ nghĩ gì đầu tiên? Vâng, biến thái. Đích thực là biến thái. :cry:
Tôi gần như hy vọng dây thần kinh xấu hổ của mình bị chém đứt phăng đi cho rồi.
Hoặc khi có tiết học nhàm chán ở trên lớp, Diệu Linh sẽ một mực bắt tôi ngồi cạnh, rồi đem hết cả chân mà gác lên đùi tôi, thậm chí còn tựa đầu luôn vào vai tôi nữa. Tuy trong lòng thì sướng thật đấy :shame:, nhưng mà đây là giữa chốn đông người, không biết bao nhiêu ánh mắt đang rót lên người tôi nữa.
A di đà phật. Không sao, không sao, vì ai cũng nghĩ tôi là gay mà. Thế nên cử chỉ thân mật của Diệu Linh chắc chắn không làm ai kinh ngạc đâu. Mà có khi là do sốc phản ứng vì lần đầu thấy cô ấy như vậy!
“Cậu đi đâu?”
Cái điệu cười cười của Diệu Linh không khỏi làm tôi nổi một trận da gà. Được rồi, chắc chắn là do tôi nhạy cảm thôi.
“A, tớ đi xuống mua nước với mấy thằng con trai trong lớp.” Tôi cười nhưng trán đổ mồ hôi.
“Lại đây.” Diệu Linh vỗ vỗ xuống ghế.
Ách, đang ở lớp mà cô ấy cũng có thể dụ bé cưng như vậy được sao?
Nghĩ gì thì nghĩ nhưng tôi không dám chậm trễ mà vội ngồi xuống. Lập tức trên tai tôi một trận đau đớn dị thường. Phải, cô ấy nhéo tai tôi.
“Đã bảo đi đâu thì cũng phải nói cơ mà? Sao lại cứ phớt bản cô nương vậy?” Diệu Linh chu môi, lực trên tay lại càng thêm mạnh.
Ôi bà nó, đau thất kinh tôi. :sosad:
Tôi la oai oái, không ngừng năn nỉ cô gái bên cạnh: “Xin… xin lỗi đại tỷ, tha thứ cho em!”
“Nếu lần sau mà còn như thế, tớ lột áo cậu ném xuống sân đấy nhé.”
“Dạ, dạ!”
Cuối cùng cũng chịu tha cho tôi.
Tôi đã gây nên tội tình gì cơ chứ? Vì sao mà suốt ngày bị ngắt mũi, véo tai, véo má… bạo lực như vậy?
Được rồi, tôi sẽ rộng lượng mà bỏ qua cho Diệu Linh, vì cô ấy là người con gái mà tôi yêu.
Sau giờ học, Diệu Linh vẫn ngồi yên tại chỗ cho dù mọi người đã ra về hết rồi. Tôi sốt ruột nhìn gương mặt tái tái của cô ấy, lo lắng hỏi: “Cậu không khỏe trong người hả?”
Diệu Linh gật gật, rồi kéo kéo vạt áo của tôi: “Vũ Phong…”
Hây, mỹ nhân, anh hùng không qua được ải mỹ nhân. :beauty:
Nhìn bộ dạng giống con cún của Diệu Linh lúc này, tôi thực sự muốn thả hồn mà say đắm. Nhưng cô ấy đã kịp kéo đầu tôi xuống, ghé sát tai tôi mà thì thầm: “Tớ đến ngày mất rồi.”
Ách, đến ngày? Có phải là giống như mẹ không vậy?:brick:
Thấy tôi ngẩn tò te, cô ấy lại lắc lắc tay tôi, nũng nịu: “Mua giùm tớ thứ đó đi, nha…”
Đây đích thực là một kiểu vùi dập tinh thần của thằng con trai chưa có một mảnh tình vắt vai mà lại còn bị mọi người nghĩ là bê đê nữa.
Ý cô ấy chính là muốn tôi đi mua thứ đó đó. Cái ‘bỉm’ chứ còn cái gì nữa.:waaaht:
Mắt tôi trợn tròn, căn nguyên chính là không thể động đậy. Gần đây miệng và mắt của tôi hình như hoạt động hơi bị phi thường năng suất thì phải.
“Mau đi lẹ lẹ, tớ nghĩ mình bị dính ra cả quần nữa rồi.” Diệu Linh khổ sở giục tôi.
Đúng vậy, làm sao mà tôi có thể không giúp cô ấy cho được? Thế là tôi đem cả một cái bụng lo lắng thấp thỏm, bước nhanh ra khỏi cổng trường và đi tới tiệm tạp hóa gần đó.
Lạy trời lạy phật đừng ai nhìn thấy. Tôi thầm khấn trong đầu, tay đã đánh tới mục tiêu. Phải, tôi nhanh gọn lẹ giấu túi ‘bỉm’ trong giỏ hàng, sau đó chạy vụt ra khỏi dãy đồ dùng cho con gái.
Ấy vậy nhưng lại bắt gặp thầy dạy tin học ngay chỗ thanh toán.:ooh:
Mẹ kiếp, ông thầy của tôi thực sự biết nắm bắt thời điểm mà xuất hiện.
“Ồ, có chí khí, có chí khí.” Ông thầy nhìn vào giỏ hàng của tôi, gật gù.
Tôi cười trừ nhưng trong lòng muốn phát điên. Bà nội nó, kháy đểu nhau kinh khủng. Đích xác cái việc đi mua ‘bỉm’ như thế này là lần đầu tiên tôi làm đấy. Ở nhà mẹ cũng chưa bao giờ nhờ tôi mấy việc như thế này.
Nhưng vì người tôi yêu đang gặp rắc rối, nếu tôi không thể giúp thì mới không phải là một thằng con trai. Chí khí, chí khí cái đầu ông ấy! Việc này có vẻ vang thì cũng chỉ cần hai vợ chồng âm thầm tự hiểu, có cần nói toáng lên cho cả cái thiên hạ người ta thấy không hả zời!
Thế là bằng tốc độ ánh sáng, tôi thanh toán thật mau rồi hướng bước chân trở về phòng học cùng khuôn mặt xám xịt.:aboom:
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt mệt mỏi của Diệu Linh, lòng tôi không khỏi một trận xót xa. Tôi nhẹ đến vỗ vào vai cô rồi nói: “Cậu đi được không? Tớ dìu cậu xuống phòng vệ sinh nhé.”
“Vũ Phong…” Giọng cô ấy yếu ớt.
Có phải lần nào đến tháng cũng sẽ đau đớn như thế này không? Tôi thực sự thấy phục các bạn nữ quá.:adore:
“Ừ? Cậu mệt lắm hả?” Tôi vội vàng xoa xoa lưng cho cô ấy. Bởi có thi thoảng mẹ tôi trong những ngày này hay kêu đau lưng, thế nên tôi lại giúp mẹ vỗ vỗ lưng cho đỡ mỏi.
“Làm sao bây giờ? Máu… nó dính ra quần mất rồi.”
Ách, tình huống này thực sự khó giải nhé. Tôi ngó ngó xuống ghế chỗ Diệu Linh ngồi, càng thêm kinh hoàng khi nhìn thấy vài vết máu dây ra. Trời ơi, thực sự rất nhiều đó.
Tôi lo cô ấy không chịu được đau đớn, nên vội vã mở chai nước trong cặp đưa cho cô ấy uống tạm. Rồi suy nghĩ một lúc, tôi cởi phăng cái áo sơ mi kẻ trên người mình ra. Cũng thật vừa hay khi tôi còn mặc thêm áo phông bên trong nữa.
“Diệu Linh, đứng dậy một chút.” Tôi đỡ cánh tay của cô ấy kéo dậy.
Chắc do luôn nghĩ tôi là muội muội thân thiết, nên Diệu Linh cũng chẳng có chút gì ngại ngần với tôi. Cô ấy nhăn nhó một hồi, rồi lại phụng phịu xoa xoa bụng.
Rất mau chóng, tôi đem chiếc áo sơ mi quấn quanh eo cho cô ấy, để vạt áo phủ lên vết máu đằng sau quần của Diệu Linh.
Nhìn cái ghế ngồi lấm tấm máu mà lòng tôi không khỏi xót xa, thật sự chắc chắn là rất mệt đấy. Tôi gạt đi cảm giác buồn ọe vì mùi máu tanh, rút vài tờ giấy mà lau cho sạch chiếc ghế.
“Vũ Phong…” Diệu Linh đi bên cạnh tôi, cô ấy cười cười, “… Nếu mà không phải đồng tính thì chắc chắn sẽ là một người con trai dịu dàng.”
Tôi khổ sở đỡ cơ thể yếu ớt của cô ấy. Diệu Linh, tớ không phải gay mà…:sosad:
Lời này bao giờ có thể nói ra được đây?
Tôi đợi cho Diệu Linh vệ sinh xong xuôi, đón một chiếc taxi dặn dò người lái xe cẩn thận, sau đó mới để cô lên xe đi về.
“Về tới nhà tớ sẽ nhắn tin, đừng lo nhá.” Diệu Linh vẫy vẫy tay với tôi.
Tôi gật đầu, mỉm cười. Nhìn chiếc xe taxi đến khi chỉ là một chấm nhỏ trên đường, tôi mới thở dài chạy xe về nhà mình.
Cứ tiếp tục thế này, thì chắc chắn tôi sẽ phát điên bà nó mất thôi.
Đề xuất Voz: Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo