"Dậy chưa hả? Mày có biết đã hơn năm giờ chiều rồi không cái thằng này?" Mẹ tôi lật tung chăn tôi lên, một luồng gió lạnh ập tới làm tôi run cả người. Mẹ tôi lại mắng tiếp: "Con với cái, mất dạy. Phòng thì bừa bộn như cái ổ chuột, dọn hết cái đống giấy tờ này lại nghe chưa?"
Mẹ tôi cứ thế mắng um lên một trận, còn tôi thì vẫn lì lợm rúc trong chăn ấm không chịu mở mắt ra. Dậy cũng có làm gì đâu, cả sáng đi làm mệt nhọc hai giờ chiều mới được tha, bây giờ ngủ mới được có tí mà mẹ đã ầm ĩ lên rồi.
"Mẹ về quê, sáng thứ hai mẹ lên. Mày ăn uống gì thì ăn, mẹ nấu sẵn cơm canh rồi chỉ cần quay nóng lên thôi." Mẹ tôi vỗ vỗ vào mông đít tôi, "Tối đi đâu cũng nhớ khóa cửa cẩn thận đấy. Mẹ đi đây."
Tôi rên lên một tiếng: "Mẹ đi cẩn thận ạ."
Nghe tiếng bước chân đi xa dần rồi tiếng khóa cửa nhà lách cách phía dưới, tôi yên tâm ngủ tiếp. Hai ngày mẹ không ở nhà, tự do muôn năm!!
Thế là tôi ngủ thẳng đến hơn bảy giờ tối mới thèm mò dậy. Loanh quanh một hồi, tôi cũng ăn xong bữa tối đã được mẹ chuẩn bị cho từ trước. Đang định vác ghế ra ngoài sân ngồi, điện thoại tôi lại rung lên bần bật báo tin nhắn mới. Tôi uể oải mở ra xem.
Là của cô ấy: "Đến nhà tớ ngay!"
Tôi mơ mơ hồ hồ không hiểu được nội tình qua vài dòng vẻn vẹn, nhưng không dám chậm trễ mà vội đi luôn. Dù thế nào đi nữa, nếu cô ấy cần tôi, tôi vẫn sẽ ngay lập tức có mặt. Bảo tôi lụy tình cũng được, bảo tôi ngu cũng chẳng sao. Tôi chỉ là làm điều mình muốn làm, làm điều mà lòng mình thấy nhẹ nhõm.
Chẳng mấy chốc mà tôi đã tới khu chung cư của Diệu Linh. Mang theo tâm trạng hồi hộp xen cùng bối rối và lo lắng, tôi nhẹ nhàng bấm chuông cửa. Một lúc sau cánh cửa cũng từ từ hé mở, con tim tôi bỗng dưng cũng run lên.
"Đến muộn thế?" Không để tôi kịp ngớ người, Diệu Linh đã hùng hồn lôi xềnh xệch tôi vào bên trong.
"Cái này..." Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, "... Tớ đến rồi." Và tôi nói cực kì ngu xuẩn.
Diệu Linh khoanh tay trước ngực, "E hèm" rồi nói: "Tớ đồng ý!"
Được thôi, cô ấy đồng ý, vậy tôi cũng đồng ý. Cái chính là, đồng ý việc gì vậy, có phải vẫn làm bạn với tôi không? Tự nhiên trong lòng có chút hồi hộp.
"Tớ... cũng đồng ý ạ." Tôi gãi gãi đầu, bếch hiểu mình đang ám chỉ cái gì luôn.
Đốp ------ Cô ấy thực sự tát vào mặt tôi.
"Nói cái gì?" Diệu Linh tức giận, nhíu mày lại mà nhìn tôi, "Cậu nói cậu yêu tớ, vậy đã nghe câu trả lời của tớ chưa mà hôm qua bỏ về thẳng thừng?"
Tôi đờ đẫn xoa xoa lên cái má đã in hằn năm vệt ngón tay, tự cảm thấy mình ngờ nghệch. Tôi chết lặng đứng nhìn gương mặt xinh đẹp đang giận dỗi kia, một chữ cũng không thốt ra được.
"Lần sau cậu mà tự động bỏ về thì chết với tớ, nghe chưa?" Diệu Linh "Hừ" một tiếng rồi xoay lưng đi.
"Dạ" Đây thực chất là theo thói quen phản xạ mà thốt ra thôi, chứ phần hồn tôi đang phiêu du tận phương nào rồi.
"Còn đứng đó?" Cô ấy gằn giọng.
Tôi đem cái xác như zombie mà tiến lại bên ghế sofa, ngồi bên cô ấy. Sau một hồi yên lặng, cô ấy mới lên tiếng: "Cậu không vui à?"
"Tớ có được thắc mắc không?"
Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi, gật đầu.
Lúc này sau khi đã sắp xếp dòng suy nghĩ một cách logic nhất, rốt cuộc tôi cũng biết Diệu Linh đang nói về điều gì. Tuy trong lòng thật sự vui sướng, nhưng tôi cũng không tránh khỏi băn khoăn. Cô ấy đồng ý chấp nhận tình cảm của tôi, vậy còn bạn trai của cô ấy? Trong lòng cô ấy, thực ra có thực sự yêu tôi không, hay chỉ là muốn thương hại tôi?
Thế là lấy hết can đảm, tôi mạnh dạn hỏi: "Cậu không mặc quần à?"
Đệch mợ, mày đang nói lung tung cái gì đó hả Vũ Phong? Đây đâu phải điều mày muốn hỏi? Trời ơi, tôi bị cái gì thế hả trời? Tôi vội vàng chữa cháy: "Ý tớ là... không phải thế... là sao mặc mỗi áo sơ mi..."
Đây cũng không phải chuyện cần hỏi!
Cô ấy nhíu mày nhìn khuôn mặt bối rối của tôi, sau đó thản nhiên như không mà vén cái áo sơ mi dài thồ lồ kia lên chỉ chí vào cái quần màu vàng ngắn tũn: "Đây là quần. Và cái áo sơ mi này là của cậu."
Tôi giả vờ "À" lên một tiếng, nhưng thực ra đại não đã trống trơn. Từ trước tới giờ tôi luôn cho rằng thằng Quân là người ngu nhất, nhưng bây giờ phát hiện ra mình còn ngu hơn nó, tôi có điểm oán thán.
"Nè, đồ ngốc..." Diệu Linh véo véo cái má đang xịu xuống của tôi, "... Người mà cậu vẫn nghĩ là bạn trai tớ, thật ra là Gay đó!"
CÁI GÌ? Lại một... một Gay nữa... Tôi hoảng sợ nhìn Diệu Linh. Đích thị người này rất thích liên quan đến vấn đề đồng tính... Ơ khoan đã, là sao? Sao bạn trai cô ấy lại là Gay? Chẳng nhẽ... chẳng nhẽ... cô ấy là chuyển giới?
Đốp ------ Lại thêm một phát tát bên má còn lại.
Mẹ ơi, đau chết mất!
"Tớ không biết cậu đang nghĩ cái quái gì trong đầu nhưng ngừng lại ngay đi!" Cô ấy khó chịu nhìn tôi, "Cấm trố mắt ra như thế kia."
Tôi thêm một trận kinh hoảng, sợ hãi nhưng không dám mở to mắt nữa.
"Anh ấy chỉ là một người bạn mà anh Bách nhờ tới để giúp tớ đóng kịch thôi!"
"Đóng kịch?" Tôi nghi hoặc.
"Chỉ đóng kịch trước mặt cậu thôi." Cô ấy nhún vai, "Cậu có thấy ghen không?"
"Tớ có ạ."
Đề xuất Voz: Tổng hợp các truyện ma em đã viết trên forum cho các thím tiện theo dõi