Logo
Trang chủ

Chương 47

Đọc to

Đến tận giờ này tôi vẫn chưa thể tin cô ấy đã là bạn gái của tôi, thậm chí tôi còn nghĩ hi vọng của mình quá hão huyền nữa. Bất giấc tôi mỉm cười, nhẩm nhẩm bài hát "Một nhà" ở trong đầu. Chẳng biết là đây có phải mơ không, nếu là một giấc mơ thì đừng bao giờ tỉnh lại cũng được.

Tôi còn đang mơ màng, tự dưng cảm thấy đau điếng bên tai, lập tức nhận ra người đang véo tai mình, tôi thầm than chết toi.

"Cậu cứ ngẩn ngơ cả sáng tới giờ, có muốn tôi cho cậu ăn đòn không hả?" Bà chị Hải Vân đe dọa, không ngừng tăng lực véo véo tai tôi.

"A... A... Em xin lỗi... Em đang... đang nhìn xem có khách nào cần thêm gì nữa không ạ..."

Mẹ kiếp, tôi chỉ muốn thả hồn một chút thôi mà.

"Mang cái này cho khách bàn số năm nhanh lên." Bà chị ghê gớm để mấy chai rượu lên khay đưa cho tôi, "Còn một lần nữa tôi lập tức cho cậu vào chảo chiên giòn!"

Sống lưng lạnh toát, tôi vội vàng nhanh chân mang đồ cho khách. Đặt nhẹ mấy chai rượu xuống bàn, tôi nhẹ giọng nói: "Đây là đồ của quý khách ạ."

Đang định mang chân rời đi, một giọng nói cợt nhả đã vang lên: "Ô, lại là mày à thằng Gay?"

Khốn nạn, sao chúng nó cứ thích xuất hiện phá tôi thế? Tôi bây giờ mới để ý tới mấy gã trai ngồi bàn số năm, toàn những mặt quen thuộc. Đương nhiên lần này lại có cả đại ca của chúng nó nữa, tên Nguyễn Hải Dương.

"Tôi không muốn gây sự nữa." Tôi lạnh lùng nói, "Từ giờ đừng làm phiền nhau."

Tên Hải Dương kia đứng dậy, hắn đô con và cao hơn tôi, nhưng chính là hắn đánh nhau không giỏi bằng tôi đâu, nên tôi chẳng sợ hãi mà trừng mắt nhìn hắn. Hắn nhếch miệng cười đểu: "Lần trước bọn em tao cho mày ăn đòn bấy nhiêu chưa đủ đâu!"

"Thế mày muốn như thế nào?" Tôi nhịn, tôi phải nhịn. Tôi không muốn làm mẹ phải lo lắng nữa, cũng đã hứa với Diệu Linh rằng sẽ không bao giờ đánh nhau.

Nhưng chính là thằng khốn này không bao giờ chịu đàm phán, hắn đốp chát: "Hôm nay tao không vui, mày có thể cho tao đánh một trận cho đỡ không?"

Nói rồi định giơ nắm đấm lên đập tôi. Khi tôi còn chưa biết phản ứng như thế nào, một bàn tay thon thả đã dơ lên giữ chặt lấy nắm đấm của hắn.

"Muốn gây sự ở quán chị đây à?" Hải Vân nhíu mày rồi đưa tay còn lại tát một cái thật đau lên má hắn, "Lần trước mấy cậu đập người của chị, chị đây còn chưa tính sổ, bây giờ muốn chị thanh toán như thế nào?"

Trước con mắt đầy kinh ngạc của tôi và những người còn lại trong quán, bà chị này đưa tay nắm tóc của hắn mà dúi xuống, tiếp tục nói: "Trẻ con trẻ mỏ đít đỏ đít xanh học đòi đánh đấm, muốn chị quất cho vài cái vào mông à?"

"BUÔNG RA!" Lúc này tên Hải Dương mới hết ngớ người. Hắn chậm chạp phản ứng trước bàn tay đầy thô bạo của Hải Vân. Tôi cảm giác hắn đã tức nghẹn họng rồi, càng thêm nhìn bà chị kia một phần ngưỡng mộ.

"Bây giờ biến ngay nếu không cái cảnh này đã lọt vào máy quay trong quán rồi, chị đây lập tức post lên facebook cho nhìn người thấy." Bà chị này giở giọng châm biếm sau đó liếc nhìn mấy thằng đàn em của hắn đang chuẩn bị lao lên ẩu đả, "Còn chúng mày mau đi thanh toán hết tiền, không chị lấy kéo cắt hết của chúng mày đấy, cắt luôn tóc thằng này này." Nói rồi còn kéo kéo tóc của tên Hải Dương thêm vài lần.

Tôi ở một bên đứng xem kịch hay, nhưng cũng góp vui, bèn giơ hóa đơn ra trước mặt một thằng: "Đây, trả tiền hoặc tôi lấy kéo cho chị ấy."

"BỎ TÔI RA!" Tên Hải Dương quát lên, "CHỊ CÓ BIẾT TÔI LÀ AI KHÔNG HẢ?"

Hải Vân nhíu mày, rồi đưa bàn tay bạo lực kia nhéo cật lực đôi tai của hắn: "Cậu là ai mà tôi cần phải biết? Trả tiền nhanh trước khi tôi nổi cáu."

"Con ranh này, tao đập quán của mày." Lũ đàn em bắt đầu xông lên.

Đúng lúc tôi thầm thấy không ổn, định lao vào kéo Hải Vân ra, nhưng thật không ngờ bà này còn thân thủ nhanh nhẹn hơn cả tôi, lập tức dơ chân đạp một cái bàn văng vào cả người đám kia. Tôi há hốc mồm, mặc dù đã chứng kiến sức mạnh phi thường của bà chị khi đạp hõm cả cánh cửa, nhưng lại không ngờ lại kinh khủng như thế.

Nói thì dài nhưng chỉ mấy giây thôi, tôi vẫn đứng như trời trồng ở đó, trong khi bà chị kia tiếp tục đưa chân đá mạnh vào bụng một thằng đang lao đến, trong khi tay vẫn túm lấy cái tai của tên Nguyễn Hải Dương.

Võ công, đúng là bà chị này là tuyệt đỉnh, chắc chắn đã từng học qua môn phái nào đó rồi, y chang phim chưởng vậy.

"Mấy thằng ranh con này, hôm nay bà cho chúng mày một trận." Bà chị bắt đầu cáu tiết, đạp thằng đại ca sang một bên, cầm ngay cán chổi nơi tối đứng, nhằm mông đít từng thằng mà quất, vừa quất vừa mắng: "Bố mẹ tụi mày không dạy dỗ được tử tế thì chị mày đây quất chúng mày nát đít."

Cán chổi cứ dơ lên rồi hạ xuống, bà chị này thực sự đã nện túi bụi một đám thanh niên đô con gấp đôi mình. Đến lúc chổi định vung ra lần nữa, tên đại ca mới hô to: "Dừng lại, tôi trả tiền!"

Tôi há hốc mồm kinh ngạc! Đúng là sự thật khó tin.

Hắn đẩy cái cán chổi đang hua hua trước mặt mình, đập một đống tiền xuống bàn mà hằm hằm nói: "Cả đời tôi chưa bao giờ đánh con gái, cũng chưa từng để con gái đánh bao giờ. Chuyện hôm nay coi như tôi nhịn, nhưng không có lần kế đâu." Rồi hắn quay lại nhìn lũ đàn em mình vừa bị ăn đòn tả tơi, gằn giọng nói: "Đi về!"

Thế là cả một lũ đem mình mẩy ê ẩm lôi lôi kéo kéo nhau bước ra ngoài quán, đúng lúc lại gặp Mạnh Quân hớn hở vừa đi giao hàng về. Hắn đi qua thằng bạn tôi, hung hăng trừng mắt với nó một cái, còn cố tình huých thật mạnh vào vai thằng bé. Bạn tôi còn ngơ ngác, nó nhìn quang cảnh lộn xộn quanh quán, rồi lại nhìn sang bà chị mình đang bình thản dơ dơ cái chổi, tức khắc hiểu rõ nội tình.

"Mọi người!" Hải Vân cất ra giọng cao vút thu hút các vị khách đang còn cả kinh vì trận chiến vừa rồi, "Thật sự xin lỗi vì chuyện này, bữa ăn của các vị hôm nay sẽ miễn phí!"

Lập tức mọi người hò reo, không khí trong quán lại ồn ã nhộn nhịp. Thật không thể tin được, người này nói cái gì cũng được hết.

"Thu dọn đống này đi nhanh lên, bực cả mình." Bà chị lườm nguýt tôi và thằng Quân, sau đó ngúng nguẩy đi lên lầu.

Là chị vừa oánh nhau mà chứ có phải tụi này đâu cơ chứ!

Thế là mang theo cái bụng đầy ấm ức, tôi với thằng Quân lại lúi húi dọn dẹp đống lộn xộn mà Hải Vân vừa gây ra. Tôi không kìm được mà bế miệng hỏi nó: "Chị mày có phải là còn đi làm bảo kê cho dân xã hội đen không? Đánh nhau kinh vãi."

Thằng bạn tôi chắc cũng đang ấm ức, nó rít qua kẽ răng: "Bảo kê cái đầu mày. Bà ý là luật sư đấy!"

Tôi há hốc mồm, rơi luôn viên kẹo đang ăn dở. Hèn nào chưa ai cãi đôi co được với bà này!

Nhưng mà sống mười chín năm trên đời, đây là lần đầu tiên tôi thấy một luật sư vác chổi quất đít người khác đấy. Đúng thật là không có chuyện gì là không thể xảy ra.

Đề xuất Bí Ẩn: Trùng Cốc Vân Nam - Ma Thổi Đèn
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN