Tháng mười hai là tháng lắm lễ nhất, nhưng cũng là tháng khổ ải nhất vì tôi phải thi hết học kỳ. Năm nhất nên tôi vẫn còn tư tưởng ham chơi, đến lúc nước đến chân mới nhảy vào ôn. Giờ mới thấm hậu quả của việc lên lớp cứ ngủ gật, tôi thầm chửi rủa bản thân một trận.
Ấy thế mà có người lại nhởn nhơ kinh khủng, vì rõ ràng cô ấy học hành cực kỳ chăm chỉ.
“Anh học một tí đi mà…” Tôi khổ sở né tránh cái miệng nhỏ nhắn của Diệu Linh đang kề lên cổ. Cứ thế này chắc tôi chẳng nhét được chữ nào vào đầu mất.
Cô ấy dường như chẳng nghe tôi nói, vẫn tiếp tục trêu chọc tôi, thậm chí còn nhéo nhéo đùi tôi và mân mê vành tai nữa. Thiệt tình, tôi đã làm gì mà ông trời trêu ngươi như thế này?
“Em có bảo anh không được học đâu?” Cô ấy lại phả những hơi thở nóng hổi lên tai tôi.
“Nhưng ở đây… chỗ đông người.”
Đúng vậy, chính xác là chúng tôi đang ở trong một quán cà phê dành cho tuổi teen. Hầu hết khách hàng đều là các em học sinh cấp hai, cấp ba, hoặc già lắm cũng chỉ tầm như tôi và Diệu Linh. Lúc này tôi đang phải cố né tránh mấy ánh nhìn kì thị mà cúi đầu nhìn chằm chằm vào quyển Anh văn, thầm hy vọng không bị người ta chụp lại được và đăng lên Facebook ném đá.
“Thì em có làm gì đâu?” Vừa nói còn vừa ôm ngang eo tôi nữa, “Mấy người yêu nhau thì không được ôm ở chỗ đông người à?”
Tôi còn biết nói gì đây.
“Sắp tới Noel rồi đó!” Diệu Linh ngước đôi mắt to tròn mà nhìn tôi, “Chúng mình sẽ đi chơi nha.”
“Ừ, nhưng phải thi xong đã… “ Tôi nhấn mạnh, “Thế nên anh cần phải ôn bài.”
Cô ấy yên lặng nhìn tôi. Một lúc không nói gì, rồi buông tay, lạnh lùng đứng dậy bỏ đi. Trong khi tôi còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Diệu Linh đã buông lại một câu: “Em không làm phiền anh nữa.”
Ách, ý tôi có phải như thế đâu.
Thế rồi tôi đành phải nhanh nhanh chóng chóng thu dọn sách vở trên mặt bàn, ù té chạy đuổi theo Diệu Linh.
“Đợi…” Tôi khổ sở đi đằng sau, “Em giận anh hả? Anh không nói em phiền mà.”
Cô ấy vẫn đi, chẳng thèm ngoái đầu hay dừng lại đợi tôi.
Tôi nhanh chóng bắt kịp, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô ấy, cười hì hì: “Đừng giận mà.”
“Buông!” Cô ấy lạnh lùng.
“Diệu Linh…”
“Buông!”
Nhìn gương mặt không một chút biểu cảm, tôi sợ hãi mà vội buông tay cô ấy ra. Ngay lập tức, cô ấy lại cất bước rời đi.
Biết là cô ấy giận, nhưng tôi không thể bỏ mặc cô ấy một mình, cứ lẽo đẽo đi đằng sau. Haizzz, sao tôi luôn mắc sai lầm như vậy chứ? Thấy cô ấy buồn bực, lòng tôi cũng chẳng thoải mái gì đâu. Tôi một lần nữa lên tiếng: “Anh xin lỗi.”
Lúc này mới thấy Diệu Linh đi chậm lại, rồi cô ấy mới lên tiếng: “Anh có thương gì em đâu.”
Tôi biết lúc này chắc chắn là cô ấy đã nguôi ngoai rồi nhưng vẫn tỏ ra giận dỗi như vậy thôi, tôi bèn vui mừng mà lần nữa nắm lấy bàn tay cô ấy. Lần này thì cô ấy không đuổi tôi, mà chỉ giận hờn mà không thèm nhìn tôi đến một cái. Tôi nhẹ giọng, ôm cô ấy vào lòng: “Vì anh học hành chẳng ra làm sao cả, anh chỉ muốn cố gắng ôn những gì mình có thể làm thôi, anh không muốn mình thua kém em…” Rồi tôi nhẹ hôn một cái vào trán của cô ấy, “Em ở cạnh, anh chỉ muốn giở trò xấu tính, không thể tập trung vào được ý. Đó không phải là do anh yêu em nhiều quá đến phát điên hay sao?”
“Chỉ được cái ba hoa.” Cô ấy phì cười khi tôi giả bộ đau khổ và nhấn thật mạnh từ ‘điên’
Đúng là nói được mấy lời sến súa như thế, tôi thực điên con bà nó rồi.
Tôi cười hì hì, rồi nắm tay cô ấy cho vào túi áo mình: “Tay em lạnh hết cả rồi nè.”
“Ai bảo anh buông em ra.”
Là em bắt anh phải buông mà, làm sao anh dám chống đối.
“Dạ, anh xin lỗi ạ.” Tôi mỉm cười, chắc trên đời này chỉ có tôi là thằng ngốc thích dỗ dành bạn gái của mình mà thôi.
Chúng tôi lững thững đi bộ dưới cái lạnh buốt của ngày đông. Tuy là lạnh thật, nhưng trong lòng thì tràn ngập ấm áp bởi hạnh phúc ngọt ngào.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình được nắm tay cô ấy tung tăng trên phố với tư cách một người bạn trai, cũng chưa bao giờ dám ảo tưởng rằng sẽ được hôn lên bờ môi đỏ mọng của cô ấy… Chỉ là, tất cả diễn ra đều như một giấc mơ vậy.
“Nè, nè!” Diệu Linh véo véo má tôi, “Cấm ở bên cạnh em mà ngẩn người.”
Tôi sực tỉnh, ngại ngùng gãi đầu: “Dạ, vì em đẹp quá nên bị phê!”
“Anh sẽ mãi mãi yêu mình em thôi nhé!” Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi cười nhẹ, vuốt mái tóc mềm mại của cô ấy: “Anh không giỏi là cái gì, nhưng yêu em suốt đời là điều anh giỏi nhất.”
Tôi đặt lên môi cô ấy một nụ hôn dịu dàng.
Phải, đời này, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa,…. Anh sẽ mãi yêu em. Trong trái tim anh, em vĩnh viễn là người đẹp nhất.
Đề xuất Tiên Hiệp: Võ Thần Chúa Tể (Dịch chuẩn)