Logo
Trang chủ

Chương 46

Đọc to

Đương nhiên rồi, nhìn người mình yêu ở cạnh thằng đàn ông khác có đứa nào mà không ghen không?

"Thế từ trước đến giờ cậu cứ bị mấy con khùng khùng ve vãn, không thấy tớ ghen à?"

Cái gì? Cậu ghen hồi nào? Cậu ghen... tức là có... có tình cảm với tớ?

Đầu óc tôi một trận quay cuồng, nên cái mặt lại thêm lần nữa mà thộn ra. Tôi có nên hỏi tại sao cô ấy lại ghen không? Thôi đừng, nhỡ đâu ăn tát.

"Vì tớ cũng thích cậu!"

Cô ấy nhích lại gần tôi, tựa cằm lên vai tôi rồi thỏ thẻ: "Nhưng vì cậu ngố quá, nên tớ cũng chả biết cậu đang nghĩ gì." Rồi vòng tay ôm lấy cổ tôi, cô ấy lại nói tiếp: "Cậu có muốn trở thành bạn trai của tớ không?"

Từng đợt hơi thở nóng hầm hập của cô ấy phả lên cổ làm tôi ngứa ngáy. Nhưng chút nhẫn nại trong tôi vẫn còn được duy trì vì sự bất ngờ đến ngạc nhiên này.

"Nếu có thì hôn tớ đi."

Câu nói này của Diệu Linh như châm ngòi cho quả boom bùng nổ, chút nhẫn nại cuối cùng của tôi bị cuốn phăng đi mất. Tôi ôm cô ấy vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô ấy.

Có, tôi muốn, đây chính là điều mà tôi không ngừng hi vọng: Tôi muốn là người nắm giữ trái tim của Diệu Linh.

Cô ấy nâng cằm, đáp lại nụ hôn của tôi.

Tôi chưa bao giờ hôn một ai, nhưng kinh nghiệm tự 'trau dồi' và luyện tập trước gương khiến mình mạnh dạn và cạy mở khóe môi đỏ mọng kia, trườn lưỡi vào khoang miệng cô ấy sục sạo. Mới đầu cô ấy rụt rè e ngại, nhưng rồi cũng quen thuộc mà quấn lấy lưỡi tôi. Tôi đê mê mà mút mát hương vị ngọt ngào kia.

Khác hẳn với lần đầu bị cưỡng hôn như là ăn lưỡi lợn luộc, nhưng lần này khác, là người con gái mà tôi yêu thương. Trước đây cứ thấy đáng sợ khi thấy người ta đá lưỡi, tôi tự nhủ đừng bao giờ như thế, vì chẳng khác nào ‘Trao nhau những cục đờm béo ngậy’ hay là ‘nhổ nước bọt vào mồm nhau’.

Nhưng bây giờ chính thức nghiện cảm giác mê hoặc này, tôi xin rút lại những suy nghĩ thơ trẻ kia.

"Reng, reng, reng!!!" Nhạc chuông điện thoại quen thuộc của tôi vang lên. Tôi thầm chửi rủa thằng nào dám phá đám ông, mặt dày mà không chịu buông Diệu Linh ra. Nhưng rốt cuộc Diệu Linh cũng là người dứt ra, cô ấy phì cười, vỗ vỗ má tôi mà nói: "Nghe điện thoại đi."

Tôi hậm hực rút điện thoại, còn chẳng thèm nhìn xem ai gọi tới, cáu tiết nói: "ALO!!!"

"MÀY LÀM CÁI GÌ MÀ MÃI MỚI NGHE ĐIỆN, THẰNG RANH, MÀY ĐANG Ở ĐÂU MÀ MẸ GỌI VỀ NHÀ KHÔNG AI NGHE MÁY?"

Oh shit, là mẹ. Tôi vội vàng đổi giọng ngay: "Con đang đi chơi ạ, một lát nữa con về."

"Con với cái mất dạy." Đây là câu cửa miệng của mẹ tôi, "Ăn cơm chưa? Đi đứng cẩn thận đấy."

Tôi cười cười, nhìn Diệu Linh đang ở bên cạnh mà le lưỡi làm mặt xấu.

"Có nghe mẹ nói không thằng kia?"

"Con biết rồi mà!"

"Nhớ về nhà sớm đấy. Thôi nhá."

Tôi vâng vâng dạ dạ rồi tắt máy. Ây da, mẹ cứ làm như tôi là thằng trẩu tre không bằng, hơi tí là lại phải kiểm tra. Chắc từ lần tôi nhập viện vì bị chúng nó oánh, mẹ không còn yên tâm khi tôi một mình ở lại thành phố nữa.

"Thôi tớ về nhé, không mẹ gọi lần nữa là chết." Tôi gãi đầu, đứng dậy, "Cậu ngủ sớm đi, đừng thức khuya."

"Nè, cậu quên không nói gì trước khi đi à?" Cô ấy khoanh tay trước ngực, bộ dáng sexy vô cùng làm tôi say đắm.

Nói là cậu cực đẹp được không?

"A, chúc cậu ngủ ngon." Tôi chắc mẩm là mình còn quên điều này.

"Sai!" Cô ấy lắc đầu, "Điều gì mà hôm trước cậu nói với tớ?"

Tôi cố nghĩ lại. Hôm trước... hôm trước... tôi nói là... Có phải cô ấy muốn tôi nói lại không. Tôi xấu hổ đỏ mặt.

"Tớ... yêu... cậu..." Tôi bối rối, ấp úng mãi nới được thành câu.

"Vẫn sai rồi!"

Hả? Không đúng sao? Thế là cái gì nữa? Tôi nặn óc nhớ, chẳng còn cái gì hay ho mà tôi nói được nữa.

"Sửa lại xưng hô!" Diệu Linh nhướn mày, mỉm cười quỷ quyệt.

Đúng là tôi bị trúng ma chú của cô nàng này rồi. Thế là tôi ngượng ngùng hướng cô ấy mà nói: "A... Anh yêu... em..."

Lúc này cô ấy tiến tới gần tôi, ôm cổ và hôn chụt lên má tôi một cái, thì thầm nói: "Em cũng yêu anh."

Tôi mỉm cười hạnh phúc!

Trên đường trở về, tôi vẫn cứ như người trên mây trên gió. Trước giờ cứ nghĩ mình dị ứng với mấy loại tình cảm sến súa như vậy, nhưng không ngờ có một ngày tôi cũng có thể nói ra được. Thậm chí còn sến hơn nhiều so với lúc thằng Quân nó tỏ tình với Hiền Anh nữa. Thôi không sao, dù gì bây giờ tôi cũng có người con gái mà tôi yêu rồi. Còn gì vui sướng hơn nữa?

Không ngờ khi yêu cũng khiến cho người ta trở nên thay đổi và suy nghĩ khác nhiều đi như vậy. Tôi không ngừng mỉm cười, xém nữa còn rú lên sung sướng giữa đường.

Nhưng cũng may, tôi kìm lại được cho đến khi về đến nhà. Tôi nhảy nhót lung tung, và lao như bay lên phòng, bật máy tính và thông báo tình hình cho thằng bạn thân của mình. Nó như không tin, nghi hoặc hỏi tôi: "Nãy giờ là mày cuồng dâm mà ra à?"

Tôi rất nhanh trả lời lại nó: "Mày tin tao cắn mày không? Tao còn hôn rồi nữa. Nước bọt của cô ấy vẫn trong mồm tao này mày."

"Đệch mợ thằng khốn, những lời như vậy cũng nói được." Mạnh Quân gửi cho tôi mấy icon khinh bỉ, "Thế thì mày đừng có đánh răng nữa."

"Tao cũng định thế, mồm tao thơm sẵn rồi."

"Thằng bệnh!!"

Chúng tôi chửi nhau thêm một lúc, rồi rất nhanh lập team để vào game làm vài ván.

Đề xuất Nữ Tần: Tận Thế Nhạc Viên
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN