Logo
Trang chủ

Chương 50

Đọc to

"Làm bạn gái tôi nhé!"

Ngay khi tôi vừa dứt lời, cả lớp đã nhao nhao hò reo cổ vũ nhiệt tình. Vụ này, tôi gần như nắm chắc phần thắng. Tôi hướng về phía Diệu Linh, nói thêm: "Tôi thực lòng thích bà!"

Nếu cô ấy dám từ chối, chắc chắn sẽ phải hối hận. Nhìn xem, tôi đẹp trai, gia đình có điều kiện, lại yêu thương cô ấy thật lòng... chẳng phải quá xứng đôi vừa lứa hay sao? Chắc chắn Diệu Linh sẽ mừng rơn, cảm động đến rối rít mà thốt lên "Yes, I do" cho xem!

Tôi thoáng thấy vẻ bối rối trên gương mặt cô ấy chỉ trong tích tắc. Suốt khoảng thời gian im lặng chờ đợi câu trả lời, cô ấy chỉ nhíu mày nhìn tôi, thỉnh thoảng còn liếc sang thằng Phong "gay" kia nữa.

Khi cả tôi và cả lớp đã bắt đầu mất kiên nhẫn, định lên tiếng hỏi thì bỗng dưng thằng Phong đứng phắt dậy, làm tôi giật bắn mình. Tôi thầm chửi nó một tiếng trong bụng, khó chịu liếc nhìn nó. Ngay giây phút này, khi nhìn vào khuôn mặt nó, tôi lại thấy lạnh sống lưng. Hình như nó đang tức giận, ánh mắt nhìn tôi như muốn băm vằm ra từng mảnh. Thằng này cao hơn tôi, vóc dáng cũng to con chứ không phải dạng nhỏ bé gì, chỉ vì gương mặt có vài nét nữ tính nên mọi người mới đinh ninh nó là gay.

Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng sau khi nghe Thu Hương nói không phải, tôi lại có chút mơ hồ về giới tính của nó. Có lẽ vì con bạn tôi đã quá mê nó nên mới khăng khăng rằng thằng Phong không phải đồng tính chăng?

Nhưng lúc này, tôi lại có một cảm giác rất lạ!

Chỉ thấy nó hung hăng nhìn tôi, rồi đạp ghế, lạnh lùng bước ra khỏi lớp. Cả lớp dường như cũng bị hành động của nó làm cho hú vía, một trận xôn xao nổi lên. Chưa kịp định thần, tôi đã thấy Diệu Linh hốt hoảng quay người định đuổi theo nó. Vội vàng níu lấy cánh tay cô ấy, tôi cuống cuồng hỏi: "Bà đi đâu thế? Còn chưa trả lời mà."

"Không liên quan đến ông!" Cô ấy lạnh lùng gạt tay tôi ra, "Còn nữa, tôi không bao giờ chấp nhận được. Ông chỉ cần biết vậy thôi." Nói rồi cô ấy chạy thật nhanh ra khỏi lớp.

Tôi ngớ người. Sao Diệu Linh lại có thể nói như vậy? Có phải cô ấy có nỗi niềm riêng gì không? Rõ ràng khả năng cô ấy chấp nhận tôi là cực kỳ cao cơ mà, sao lại nói những lời như vậy chứ?

Tôi hoang mang nghĩ tới những gì vừa xảy ra. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Chẳng lẽ, thằng Phong, nó... nó thích tôi thật ư?!

~o0o~

Tôi đá phăng cái ghế, thực sự không thể nhẫn nhịn thêm được giây phút nào nữa. Xoay người rời khỏi lớp, tôi biết có không ít đứa trong lớp đang trố mắt nhìn tôi. Nhưng kệ, không sao, vì thằng khốn đó vừa tỏ tình với bạn gái của tôi, ngay trước mặt tôi nữa.

Điều quan trọng là, tôi không được phép làm gì để lộ ra tình cảm của hai chúng tôi!

Tôi uất ức, càng thấy mình thê thảm và bất lực vô cùng. Giả như tôi không nghèo, giả như tôi học hành tốt hơn, giả như tôi đẹp trai thêm một chút... thì có lẽ cô ấy đã không phải ngại ngùng khi công khai tình yêu này. Tôi hiểu, tôi biết chứ, dù rằng cô ấy có lý do riêng, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn có một chút xấu hổ vì đã yêu một người như tôi.

Tôi không trách cô ấy, chỉ là tự trách mình, trách mình không được tốt, trách mình không thể làm cho cô ấy tự hào. Tôi cũng muốn mình lớn mạnh lắm chứ, tôi cũng đang cố hết sức chứng tỏ với mọi người đây, rằng tôi không phải đứa chỉ biết ăn bám, rằng tôi không phải một đứa bất tài...

Tôi ngồi xuống bậc cầu thang, gió lạnh thổi làm tôi rét run, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập. Đệch mợ, tự dưng ra đây ngồi hứng gió, đếch hiểu được mình đang nghĩ cái gì!

"Anh giận em sao?" Diệu Linh rụt rè ngồi xuống bên cạnh tôi, cô ấy nhìn tôi chằm chằm, khép nép ôm lấy cánh tay tôi.

Có lẽ vì chán nản nên tôi không muốn mở miệng, chỉ lắc đầu thôi. Tôi làm sao mà dám giận cô ấy chứ.

"Anh đừng sợ... Em sẽ không chấp nhận một ai khác đâu. Anh biết em yêu anh mà..."

"Diệu Linh..." Tôi ngắt lời cô ấy, "Em... từng nghĩ tới cảm giác của anh chưa?"

Trong một vài giây thoáng qua, tôi thấy cô ấy hơi sững lại, mở miệng định nói với tôi điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Tôi cười buồn, đưa mắt mình nhìn ra phía xa xa. Vì sao trong lòng tôi lại trống rỗng như vậy?

"Em thực lòng xin lỗi. Hãy đợi một thời gian nữa..."

Diệu Linh siết chặt lấy bàn tay tôi. Cảm nhận được bàn tay cô ấy lạnh lẽo nhưng lại ra đầy mồ hôi, tôi biết cô ấy đang sợ và lo lắng lắm. Thế là tôi vội ôm cô ấy vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Anh biết, không phải em không muốn chúng mình công khai..."

"Em xin lỗi!" Một lần nữa cô ấy cúi mặt yếu ớt nói với tôi.

Tôi lắc đầu, vỗ về bả vai hơi run rẩy của Diệu Linh: "Vào lớp đi, ngoài này lạnh lắm."

"Sau khi ba mẹ đồng ý chuyện chúng mình, em nhất định sẽ không giấu diếm đâu, được không?" Cô ấy ngước đôi mắt hoe đỏ lên nhìn tôi.

Vậy nếu không đồng ý thì sao?

Tôi mỉm cười, gật đầu rồi nhanh chóng kéo Diệu Linh đứng dậy. Tôi nói: "Đi thôi, chắc cô giáo vào lớp rồi."

Diệu Linh lặng lẽ bước đi bên tôi, mà tôi cũng tránh cái nhìn chằm chằm của cô ấy vì sợ chính mình lại thêm một lần bất lực mà cảm thấy vô dụng. Đến gần cửa lớp, cô ấy nhẹ nhàng thu tay lại, bối rối nhìn tôi.

Trong lòng càng thêm buồn bã, nhưng tôi vẫn mỉm cười thông cảm rồi bước vào lớp. Thẳng đến dãy bàn mình đang ngồi, tôi phớt lờ mọi cái nhìn đang cắm lên người tôi. Mà chính là thằng bí thư làm tôi khó chịu cực kỳ. Nếu không phải nó từ đầu năm đối tốt với tôi, không chừng với cái ánh mắt bây giờ của nó đang rót lên người tôi, chắc tôi sẽ quay ra mà đập cho nó một trận quá.

Những tiết học nhàm chán cứ thế trôi qua, tôi cố gắng tập trung đầu óc để ghi nhớ những gì các thầy cô giảng dạy. Chính tôi cũng hoảng sợ về tấm bằng đại học của mình, phải được giỏi hoặc xuất sắc, sẽ dễ xin việc hơn nhiều. Sinh viên bây giờ nhiều người ra trường vẫn còn vạ vật không công ăn việc làm, tôi thấy hơi lo lắng về điều đó. Bằng tốt nghiệp giỏi, xuất sắc còn chưa ăn ai, huống hồ tôi lại là một thằng học lực không quá nổi trội.

Tôi thầm liếc nhìn Diệu Linh. So ra, cô ấy vẫn tài giỏi, vẫn thông minh hơn tôi gấp nghìn lần. Nhìn toàn thể, tôi chắc chắn không hề xứng đáng với cô ấy.

Lại thêm một trận chán nản, tôi buông bút, quyết định cứ nhìn chằm chằm cô giáo cái đã, mấy cái công thức này, chắc phải bảo thằng Quân nó giảng lại cho thôi. Cũng may thằng bạn tôi không học cùng trường nhưng lại học giống khoa, nên chương trình đào tạo không khác nhau là mấy. Vì thế chúng tôi trao đổi cũng dễ dàng hơn.

Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Tướng Chi Vương
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN